Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiên
đã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát “Ước mơ thuở
ngây thơ”, khiến đám người có mặt phải sửng sốt.
Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, sau
một vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặt
nó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.
Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọi
cho mình!
Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiên
cau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.
Quả nhiên, Kỳ Nhược Tuyết lao về phía này như điên
và nắm lấy cánh tay của Tieu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anh
ấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!”.
Giọng nói của Kỳ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tài
nào giữ được vè ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúc
này cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.
Tiểu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này cô
ta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta không
biết phải trả lời câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết như thế nào.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỳ Nhược Tuyết
cũng nhìn theo, chết sững.
“Là… anh? Đúng là… là anh sao?”.
Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỳ Nhược
Tuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy một
cảm giác rất kỳ lạ.
Đó là một sự quen thuộc đến thận
xương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ o với cô ấy,
không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mình
đã nhầm.
Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vang
lên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quen
hát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình không
thể nào nhận sai được.
Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nói
rằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng Diệp
Thiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!
“Tôi là gì cơ?”.
Diệp Thiên biết rằng Kỳ Nhược Tuyết đã nhận ra
giọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh