Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với Tiếu
Văn Nguyệt.
“Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!”.
Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dương
và Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuật
hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫn
không thể chống cự được lâu.
Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỳ Nhược Yên.
Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!
Tiểu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỳ Nhược Tuyết rồi
nhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết một
mình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.
Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được “Cục Đá” ở trong
rừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìm
kiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờ
ở với cô ấy như vậy.
Kỳ Nhược Tuyết không hiều nổi, Diệp Thiên rõ ràng là
Cục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại sao
lúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?
Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khi
biết tin “Cục Đá” đã qua đời.
Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt biến mất trong màn
đêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không có
phần ứng gì.
“Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đối
xử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!”.
Tiểu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên lao
đến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt trách
móc.
“Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưng
anh vẫn thờ đ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranh
giới sinh từ, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờ
cô ấy đau lòng như thể nào không?”.
“Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó.
Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chì
muốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôi
mà!”.
Vè mặt của Diệp Thiên