Là con trai anh ta, Ngô Lăng Hiên chẳng khác nào
mượn danh vua, là thái từ Lư Thành, ai dám có gì bất
mãn với cậu ta chứ?
“Nếu đều là bạn của Vân Phi, thì mọi người đi theo tôi
đi, bố tôi biết Vân Phi sẽ dẫn mọi người đến, đặc biệt sắp
xếp một bàn VIP cách sân khấu gần nhất”.
Mọi người nghe vậy thì đều mừng thẩm trong bụng,
họ những tường vào được sơn trang Hồng Diệp đã may
mắn lắm rồi, dù ngồi ở ghế thường kém nhất, thậm chí
không có chỗ ngồi, bảo họ đứng suốt buổi thì họ vẫn
cảm thấy hết sức hài lòng.
Nhưng ai mà ngờ được họ vừa đến đã ngồi vào ghế
VIP chứ? Thế chằng phải là họ có thể ngồi cùng khu vực
với những thương nhân giàu có, nhân vật nổi tiếng hô
mưa gọi gió, giá trị bàn thân cả trăm triệu đồng ư?
Mắt chị Lí lóe lên, nhìn chăm chú bóng lưng của Lí
Vân Phi, trong lòng dậy sóng.
Cô ta là người thông minh, biết Ngô Quảng Phú sắp
xếp ghế VIP cho họ tất cả là vì có Lí Vân Phi, việc này
càng khiến cô ta hiểu được vào “Long Nhận” là niềm vinh
dự thế nào, thành viên của “Long Nhận” có địa vị thế
nào.
Dù nhân vật tai to mặt lớn bá chủ thành phố như Ngô
Quảng Phú cũng phải nề mặt thành viên “Long Nhận”,
thậm chí không tiếc để ra một bàn VIP, nhìn vào việc này
là có thể hiểu.
Cô ta động não nghĩ ngoi, âm thầm cân nhắc xem có
cần hạ mình chủ động lại gần Lí Vân Phi không.
Sảnh tiếp khách của sơn trang Hồng Diệp lúc này trải kín thàm đỏ, xung quanh đều có hoa tươi trang trí, ánh
đèn rực rỡ, vô số nhân vật nồi tiếng đều ngồi trong đó.
Mọi người vừa đến nơi đã cảm thấy một luồng áp lực
vô hình, những người có mặt ở đây đều là người thành
công, là nhân vật nổi tiếng một phương, phong độ, khí
thế của họ đều cao hơn người khác một bậc, những
người giỏi giang còn đi học như họ chắc chắn không bì
nổi.
Mắt ai cũng lộ vẻ hâm mộ, ẩn chứa ước ao, một này
nào đó họ cũng ước mơ có thể trở thành một thành viên
trong số những người kia, cười bàn chuyện thiên hạ,
đánh giá việc quốc gia đại sự.
Ngô Lăng Hiên dẫn mọi người vào chỗ