Mắt Ngô Lăng Hiên hơi lóe lên, gật đầu tán thành:
“Được, tôi hiểu ý cậu rồi, đợi lát nữa xem tôi biểu diễn đi”.
Lí Vân Phi vỗ vai Ngô Lăng Hiên, cười to một tiếng:
“Anh em tốt”.
Hai người đứng ở hành lang, trên người đều có khí thế
mạnh mẽ, người khác đều tránh xa, Ngô Lăng Hiên nhếch
mép cười, dáng vè hơi không chịu thua.
“Ngày trước cậu và tôi quen nhau trong bộ đội, giờ tôi
đã giải ngũ, còn cậu đã vào Long Nhận, vượt lên trưoc tôi
rất xa.
Lần này về Lư Thành, bố tôi nói sẽ giới thiệu một
cao thủ võ đạo vô cùng mạnh, giúp tôi tu đưoc nội kình,
đến lúc đó, tôi cũng sẽ tham gia kỳ thi sát hạch Long
Nhận, sẽ không tụt sau cậu đâu”.
Lí Vân Phi nhìn người bạn cũ này cũng gật mạnh đầu:
“Tôi đợi cậu”.
Hai người trò chuyện vài câu, Ngô Lăng Hiên còn chút
việc cần sắp xếp, chuan bị roi đi, Ilúc cậu ta đi thì thuận
miệng hỏi một câu: “À, thằng nhóc kia tên gì thế?”.
Lí Vân Phi cười khinh thường: “Diệp Thiên”.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Lăng Hiên hơi trầm ngâm,
cảm thấy cái tên này hơi quen quen, hình như đã nghe ở
đâu rồi.
Nhưng cậu ta không nghĩ nhiều, xua tay với Lí Vân Phi
rồi đi trước.
Lí Vân Phi đi về phía chỗ ngồi, đúng lúc này đèn đại
sành tối đi, một hình ảnh hiển thị trên chiếc màn chiếu.
Một cô gái trẻ, dung mạo xinh đẹp, váy dài phiêu dật,
cứ đứng trong làn gió nhẹ như vậy, mái tóc dài đen nhánh
bồng bềnh theo gió, gương mặt có chút dịu dàng, chính là
siêu sao Kỳ Nhược Tuyết.
Trong tay cô cầm một bức ảnh là ảnh chụp chung với
một chàng trai trẻ, hai người trông có vẻ hạnh phúc mỹ
mãn, nụ cười tờa nắng.
Ống kính di chuyền, 50 năm sau, Kỳ Nhược Tuyết bò
lớp trang điểm, có vẻ cực kỳ già nua, cô ấy ngồi trên
chiếc ghế cho người già, nhìn bức ảnh xám trắng trong
tay, đó là di ảnh của một ông cụ.
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, cô ấy sẽ
sàng nỉ non.
“Nếu… lúc đầu có một viên Tầy Túy Đan, thì thời gian
của tôi và ông liệu có kéo dài thêm mấy năm