Những người còn lại của nhà họ Tiêu đều im phăng
phắc không nói lời nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thiên
kéo chiếc ghế qua, ngồi vắt chéo chân, dáng vè tùy ý.
“Ông chính là Lạc Minh Thư sao?”.
Cậu liếc mắt nhìn về phía Lạc Minh Thư, khóe miệng
nở nụ cười khinh miệt.
“Tối qua tôi còn nương tay, chỉ đánh gãy tay chân của
Lạc Tư Đồ, hôm nay ông đến cảm ơn tôi à?”.
Cậu vừa nói xong, ai nấy đều sửng sốt!
Tất cả rơi vào im lặng, họ đều cảm thấy không thể
nào tin được!
Lúc này, Diệp Thiên vẫn còn dám nói lời ngông cuồng,
rõ ràng là Lục Minh Thư đến là vì muốn báo thù, mà Diệp
Thiên còn nói đối phương đến để càm ơn cậu, rõ ràng là
không biết sống chết.
Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh khế sở trán bất lực,
bọn họ cảm thấy Diệp Thiên đã hoàn toàn không có
thuốc chữa!
Lạc Minh Thư tốt xấu gì cũng là doanh nhân giàu có
hàng đầu ở tình Vân, thay vì tức giận, ông ta lại cười nói:
“Nói như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Diệp tiên sinh rồi
nhì?”
“Chì là không biết cậu đánh gãy chân tay con trai tôi là đã nhẹ tay, vậy nếu không nhẹ tay, có phải sẽ giết chết
nó luôn hay không?”
Giọng ông ta lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhận ra
sự tức giận trong đó.
Diệp Thiên không nhận ra điều đó, cậu đón lấy đồ
uống Cố Giai Lệ đưa cho mình và thàn nhiên nói.
“Ông nói sai rồi!”
Cậu lắc lắc ngón tay: “Nếu không phải tôi đã nhẹ tay
thì sẽ không chỉ là giết chết một mình anh ta thôi đâu!”
“Mà là tiêu diệt cả dòng tộc nhà ông!”
Hai chữ dòng tộc’ cất lên khiến tất cả đại sành đều
chìm vào im lặng.
Vô số ánh mắt kinh ngạc không thôi, họ
đều cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Làm gãy chân tay người khác còn gọi là nhẹ tay, nếu
không nhẹ tay thì sẽ giết chết cà họ người ta,