Từ khi nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta chưa bao giờ cảm
thấy Diệp Thiên quá nổi trội, thậm chí nhiều lần nhắc nhờ
Diệp Thiên đừng có gây hấn với đám người Lạc Tư Đồ,
nhưng cuối cùng, Diệp Thiên lại là rồng trong biển người,
che giấu thân phận của mình.
Địa vị của cậu so với bất kỳ
ai trong số họ cũng đều cao hơn rất nhiều lần.
Mặc dù Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh được gọi là
những cậu ấm hàng đầu của tình Vân, nhưng chắc chắn
là kém quá xa so với Diệp Thiên, chỉ có bố mẹ của họ mới
miễn cưỡng đứng ngang hàng được với Diệp Thiên.
Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh ở tình Xuyên, điều này
khiến cô ta thật sự kinh ngạc.
Nhưng ngay khi nghe thấy
“Diệp tiên sinh tình Xuyên”, trong đầu cô ta chợt lóe lên
một cái gì đó quen thuộc, nhưng lại vô cùng mờ mịt,
khiến cô ta âm thẩm cau mày.
“Diệp tiên sinh tình Xuyên, hóa ra đây chính là con át
chủ bài của cậu!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu lóe lên, cô ta lo lắng
Diệp Thiên sẽ bị nhà họ Lạc bóp chết trong chốc lát,
nhưng thân phận của Diệp Thiên tình Xuyên đã bại lộ,
cậu đã có tư cách để so kè với nhà họ Lạc rồi.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi lo lắng, sức mạnh gia
thế của Diệp Thiên có thể chống lại nhà họ Lạc, nhưng nếu thêm một nhà họ Hứa nữa, cán cân thắng bại chắc
chắn sẽ nghiêng ngay lập tức.
Diệp Thiên uống một hớp đồ uống và khế gật đầu.
“Ó? Trước khi tới đây ông đã điều tra thân phận của
tôi rồi à? Thú vị đấy!”
“Lạc Minh Thư, ông có thể lập nghiệp