Chương 686: Tiểu thế giới
“A”
Tiếng thét vang lên như xé tan bầu không khí và phóng thẳng lên trời.
Cô gái vội lấy tay che trước ngực như muốn che đi phần thành xuân đang lộ ra. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm của cô gái nhanh chóng đỏ bừng.
Cô gái thật sự không ngờ, lại có một ngày mình rơi vào tình huống ngại ngùng như vậy.
Diệp Thiên day lỗ tai, không hề quan tâm tới sự xấu hổ của cô gái, cậu đã đứng đối diện mặt hồ, đang định đi về phía trước.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên, sau lưng Diệp Thiên là một cơn gió lạnh tới ớn người.
Diệp Thiên không hề né tránh, chỉ từ từ quay người lại. Khi cậu quay lại thì thấy luồng gió mang theo kiếm khí này đang đâm xuyên về phía cậu.
“Rầm!”
Tiếng kiếm vang lên trong không gian mang theo sự lạnh giá với khí thế nhanh khủng khiếp lao về phía cổ họng của Diệp Thiên và chỉ còn cách cổ họng của cậu có một centimet.
Người ra tay chính là cô gái kia. Lúc này cô gái đã vận động toàn bộ chân khí giấu đi vẻ tuyệt diễm của cơ thể.
Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ lạnh lùng. Biểu cảm ngượng ngùng đã không còn, lúc này chỉ còn lại sát ý và nhìn chăm chăm Diệp Thiên.
“Lưu manh, anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì tôi phải giết anh!”
Cô gái tức giận nhìn Diệp Thiên giống như cô vừa bị mất đi sự tinh khiết của mình vậy.
Làn khí lạnh lẽo bao vây lấy vùng cổ của Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn đứng yên và nói giọng thản nhiên: “Tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể của cô cả. Nếu như tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng bỏ kiếm xuống đấy”.
“Với ân nhân cứu mạng mà cô còn có thái độ đó à?”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cô gái bỗng khựng người. Một chút ký ức dâng lên trong đầu và rồi hình thành thành một bức tranh hoàn thiện.
Cuối cùng cô ấy cũng đã phản ứng lại, cô gái bị một linh hồn chiếm đoạt, mà Diệp Thiên lại chính là người tiêu diệt linh hồn đó, cứu mạng của cô.
Người trước mặt này chính là ân nhân của cô sao?
Cô gái bỗng tỏ ra rối rắm. Người đàn ông đã nhìn hết cơ thể của cô này lại chính là ân nhân cứu mạng cô sao?
Thực ra cô gái chưa bao giờ nghĩ kịch bản hoang đường này lại xuất hiện với mình. Điều này đối với tương lai của cô gái thật không khác gì một cơn ác mộng.
Cô gái cầm kiếm băng trong tay, rồi nhìn xuống cổ họng của Diệp Thiên, hai tay khẽ run run nhưng không thể nào nhích thêm được chút nào nữa.
Với quy tắc của gia tộc cô gái. Nếu như người khác nhìn thấy cơ thể mình thì nhất định cô gái sẽ không do dự mà giết chết đối phương, nhưng đối diện với Diệp Thiên, cô gái không thể nào ra tay được.
Cuối cùng, cô gái buông tay, thanh kiếm băng biến mất, chỉ còn lại hoa tuyết rơi bay bay.
Khí lạnh bao quanh người tạo thành một lớp ảo mỏng bọc lấy cô thể cô gái, khiến cô không còn cảm thấy xấu hổ nhiều nữa.
“Anh…anh đã nhìn cơ thể của tôi, chuyện này anh định thế nào?”
Cô gái cắn môi nói với Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu bật cười.
Cô gái này, cậu cứu thì cũng thôi, vậy mà vừa hồi phục ý thức đã gây sự với cậu, còn hỏi cậu phải làm gì?
Đối với cô gái này mà nói, sinh mệnh không phải là số một mà cơ thể mới là số một.
Diệp Thiên với biểu cảm trêu trọc, cười như không cười và nói: “Tôi đã cứu mạng cô, nhưng không hề có ý quan tâm tới cơ thể cô. Tôi nên nói tư tưởng của cô truyền thống quá hay là nên nói cô quá ngốc nghếch đây?”
Cậu liếc nhìn cô gái, căn bản không muốn nhiều lời bèn đi về phía trước.
“Soạt!”
Một âm thanh xé không khí vang lên. Cô gái biến thành một tàn ảnh chặn trước Diệp Thiên.
“Anh đứng lại!”
Cô gái dang hai tay, chặn trước mặt Diệp Thiên.
“Vẫn chưa nói rõ. Anh đã nhìn cơ thể của tôi, anh định thế nào? Anh định chịu trách nhiệm như thế nào?
Diệp Thiên cảm thấy thật hoang đường, cậu lắc đầu với vẻ bất lực.
“Được rồi, chúng ta đơn giản một chút đi. Tôi cứu cô, tôi không cần cô phải cảm ơn, chỉ hi vọng cô đừng làm phiền tôi nữa. Còn việc tôi nhìn thấy cơ thể cô thì coi như chúng ta hòa, không ai nợ ai, đủ đơn giản chưa?”
Cô gái vẫn không chịu buông tha. Cậu cũng không buồn quan tâm, giờ cậu chỉ muốn Sinh Mệnh Linh Tuyền trước mặt mà thôi.
“Không được”.
Cô gái trừng mắt, vẫn không chịu thôi.
“Anh tưởng nói vậy mà xong à? Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, nhưng dù sao thì anh cũng nhìn thấy cơ thể của tôi rồi. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi’.
Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn. Cậu sầm mặt, biểu cảm trở nên lạnh lùng thêm vài phần.
“Được, cô muốn tôi nói rõ thì dứt khoát một chút, cô nói đi!”
“Tôi đã nhìn cơ thể cô, cô muốn thế nào, đưa ra điều kiện đi”
Cậu xua tay, biểu cảm lạnh nhạt.
“Điều kiện sao?”
Cô gái xinh đẹp tỏ ra do dự. Sau khi suy nghĩ mới nói: “Quy tắc của gia tộc tôi, phàm là con gái, nếu đã để người khác nhìn thấy cơ thể thì một là gia nhập gia tộc trở thành chồng của tôi hoặc là sẽ bị tôi giết, không được tồn tại trên thế gian này”.
“Hai điều kiện đó, anh tự chọn đi”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Một là cưới hai là bị giết sao?”
Cậu thật sự cảm thấy buồn cười, cô gái này còn trẻ măng, chỉ lớn hơn cậu 2, 3 tuổi, tu vi đã đạt tới vương cấp, hơn nữa còn là vương cấp thực sự nên chắc chắn gia tộc của cô gái không hề đơn giản.
Vậy mà cậu thật sự không hiểu ở thế kỷ 21 rồi vẫn còn những tư tưởng truyền thống phong kiến tồn tại trong các gia tộc như vậy sao? Nhìn cơ thể thì phải cưới người ta, nếu không thì sẽ bị giết chết?
Đôi mắt cậu vẫn vô cùng lạnh lùng, cậu lắc đầu.
“Cả hai điều kiện, tôi đều không đồng ý”.
“Tôi đã có vợ sắp cưới rồi, muốn kết hôn với tôi, bắt tôi gia nhập vào gia tộc của cô là điều không thể”.
“Còn cô muốn lấy mạng của tôi thì cô có thể tự hỏi bản thân, cô có giết nổi tôi không?”
Cô gái á khẩu trước câu nói của Diệp Thiên. Cô không ngờ Diệp Thiên đã có vợ sắp cưới.
Và nửa câu sau của cậu khiến cô gái không thể phản bác.
Linh hồn trước đó xâm nhập vào thần phủ của cô gái, đến bản thân còn không chống lại được, cuối cùng bị xâm chiếm ý thức, mất đi khả năng khống chế bản thân, Diệp Thiên chính là người giết chết hồn thể đó một cách dễ dàng, đến cả hồn thể cũng bị tiêu diệt thì cô gái có thể biết được sự chênh lệch về thực lực giữa mình và Diệp Thiên tới mức nào.
Cô muốn giết Diệp Thiên đúng là điều không thể.
Nhưng cô gái không cam tâm, cơ thể ngọc ngà hơn hai mươn năm qua của mình, cái ‘chỗ đó´biết bao người theo đuổi, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đều coi cô là người phụ nữ hoàn hảo, là mục tiêu theo đuổi cả đời của mình.
Còn cô gái, chỉ vì đi dạo nhân gian một chuyến mà bị một người đàn ông nhìn thấy sạch, khiến cô gái phải chấp nhận như thế nào đây?
Cô gái im lặng một chút rồi lên tiếng.
“Tôi mặc kệ anh có vợ hay chưa, nhưng đã nhìn cơ thể tôi thì phải chịu trách nhiệm.
“Tương lai tôi hi vọng, anh sẽ tới tiểu thế giới một chuyến!”
Chương 686: Tiểu thế giới
“A”
Tiếng thét vang lên như xé tan bầu không khí và phóng thẳng lên trời.
Cô gái vội lấy tay che trước ngực như muốn che đi phần thành xuân đang lộ ra. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm của cô gái nhanh chóng đỏ bừng.
Cô gái thật sự không ngờ, lại có một ngày mình rơi vào tình huống ngại ngùng như vậy.
Diệp Thiên day lỗ tai, không hề quan tâm tới sự xấu hổ của cô gái, cậu đã đứng đối diện mặt hồ, đang định đi về phía trước.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên, sau lưng Diệp Thiên là một cơn gió lạnh tới ớn người.
Diệp Thiên không hề né tránh, chỉ từ từ quay người lại. Khi cậu quay lại thì thấy luồng gió mang theo kiếm khí này đang đâm xuyên về phía cậu.
“Rầm!”
Tiếng kiếm vang lên trong không gian mang theo sự lạnh giá với khí thế nhanh khủng khiếp lao về phía cổ họng của Diệp Thiên và chỉ còn cách cổ họng của cậu có một centimet.
Người ra tay chính là cô gái kia. Lúc này cô gái đã vận động toàn bộ chân khí giấu đi vẻ tuyệt diễm của cơ thể.
Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ lạnh lùng. Biểu cảm ngượng ngùng đã không còn, lúc này chỉ còn lại sát ý và nhìn chăm chăm Diệp Thiên.
“Lưu manh, anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì tôi phải giết anh!”
Cô gái tức giận nhìn Diệp Thiên giống như cô vừa bị mất đi sự tinh khiết của mình vậy.
Làn khí lạnh lẽo bao vây lấy vùng cổ của Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn đứng yên và nói giọng thản nhiên: “Tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể của cô cả. Nếu như tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng bỏ kiếm xuống đấy”.
“Với ân nhân cứu mạng mà cô còn có thái độ đó à?”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cô gái bỗng khựng người. Một chút ký ức dâng lên trong đầu và rồi hình thành thành một bức tranh hoàn thiện.
Cuối cùng cô ấy cũng đã phản ứng lại, cô gái bị một linh hồn chiếm đoạt, mà Diệp Thiên lại chính là người tiêu diệt linh hồn đó, cứu mạng của cô.
Người trước mặt này chính là ân nhân của cô sao?
Cô gái bỗng tỏ ra rối rắm. Người đàn ông đã nhìn hết cơ thể của cô này lại chính là ân nhân cứu mạng cô sao?
Thực ra cô gái chưa bao giờ nghĩ kịch bản hoang đường này lại xuất hiện với mình. Điều này đối với tương lai của cô gái thật không khác gì một cơn ác mộng.
Cô gái cầm kiếm băng trong tay, rồi nhìn xuống cổ họng của Diệp Thiên, hai tay khẽ run run nhưng không thể nào nhích thêm được chút nào nữa.
Với quy tắc của gia tộc cô gái. Nếu như người khác nhìn thấy cơ thể mình thì nhất định cô gái sẽ không do dự mà giết chết đối phương, nhưng đối diện với Diệp Thiên, cô gái không thể nào ra tay được.
Cuối cùng, cô gái buông tay, thanh kiếm băng biến mất, chỉ còn lại hoa tuyết rơi bay bay.
Khí lạnh bao quanh người tạo thành một lớp ảo mỏng bọc lấy cô thể cô gái, khiến cô không còn cảm thấy xấu hổ nhiều nữa.
“Anh…anh đã nhìn cơ thể của tôi, chuyện này anh định thế nào?”
Cô gái cắn môi nói với Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu bật cười.
Cô gái này, cậu cứu thì cũng thôi, vậy mà vừa hồi phục ý thức đã gây sự với cậu, còn hỏi cậu phải làm gì?
Đối với cô gái này mà nói, sinh mệnh không phải là số một mà cơ thể mới là số một.
Diệp Thiên với biểu cảm trêu trọc, cười như không cười và nói: “Tôi đã cứu mạng cô, nhưng không hề có ý quan tâm tới cơ thể cô. Tôi nên nói tư tưởng của cô truyền thống quá hay là nên nói cô quá ngốc nghếch đây?”
Cậu liếc nhìn cô gái, căn bản không muốn nhiều lời bèn đi về phía trước.
“Soạt!”
Một âm thanh xé không khí vang lên. Cô gái biến thành một tàn ảnh chặn trước Diệp Thiên.
“Anh đứng lại!”
Cô gái dang hai tay, chặn trước mặt Diệp Thiên.
“Vẫn chưa nói rõ. Anh đã nhìn cơ thể của tôi, anh định thế nào? Anh định chịu trách nhiệm như thế nào?
Diệp Thiên cảm thấy thật hoang đường, cậu lắc đầu với vẻ bất lực.
“Được rồi, chúng ta đơn giản một chút đi. Tôi cứu cô, tôi không cần cô phải cảm ơn, chỉ hi vọng cô đừng làm phiền tôi nữa. Còn việc tôi nhìn thấy cơ thể cô thì coi như chúng ta hòa, không ai nợ ai, đủ đơn giản chưa?”
Cô gái vẫn không chịu buông tha. Cậu cũng không buồn quan tâm, giờ cậu chỉ muốn Sinh Mệnh Linh Tuyền trước mặt mà thôi.
“Không được”.
Cô gái trừng mắt, vẫn không chịu thôi.
“Anh tưởng nói vậy mà xong à? Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, nhưng dù sao thì anh cũng nhìn thấy cơ thể của tôi rồi. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi’.
Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn. Cậu sầm mặt, biểu cảm trở nên lạnh lùng thêm vài phần.
“Được, cô muốn tôi nói rõ thì dứt khoát một chút, cô nói đi!”
“Tôi đã nhìn cơ thể cô, cô muốn thế nào, đưa ra điều kiện đi”
Cậu xua tay, biểu cảm lạnh nhạt.
“Điều kiện sao?”
Cô gái xinh đẹp tỏ ra do dự. Sau khi suy nghĩ mới nói: “Quy tắc của gia tộc tôi, phàm là con gái, nếu đã để người khác nhìn thấy cơ thể thì một là gia nhập gia tộc trở thành chồng của tôi hoặc là sẽ bị tôi giết, không được tồn tại trên thế gian này”.
“Hai điều kiện đó, anh tự chọn đi”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Một là cưới hai là bị giết sao?”
Cậu thật sự cảm thấy buồn cười, cô gái này còn trẻ măng, chỉ lớn hơn cậu 2, 3 tuổi, tu vi đã đạt tới vương cấp, hơn nữa còn là vương cấp thực sự nên chắc chắn gia tộc của cô gái không hề đơn giản.
Vậy mà cậu thật sự không hiểu ở thế kỷ 21 rồi vẫn còn những tư tưởng truyền thống phong kiến tồn tại trong các gia tộc như vậy sao? Nhìn cơ thể thì phải cưới người ta, nếu không thì sẽ bị giết chết?
Đôi mắt cậu vẫn vô cùng lạnh lùng, cậu lắc đầu.
“Cả hai điều kiện, tôi đều không đồng ý”.
“Tôi đã có vợ sắp cưới rồi, muốn kết hôn với tôi, bắt tôi gia nhập vào gia tộc của cô là điều không thể”.
“Còn cô muốn lấy mạng của tôi thì cô có thể tự hỏi bản thân, cô có giết nổi tôi không?”
Cô gái á khẩu trước câu nói của Diệp Thiên. Cô không ngờ Diệp Thiên đã có vợ sắp cưới.
Và nửa câu sau của cậu khiến cô gái không thể phản bác.
Linh hồn trước đó xâm nhập vào thần phủ của cô gái, đến bản thân còn không chống lại được, cuối cùng bị xâm chiếm ý thức, mất đi khả năng khống chế bản thân, Diệp Thiên chính là người giết chết hồn thể đó một cách dễ dàng, đến cả hồn thể cũng bị tiêu diệt thì cô gái có thể biết được sự chênh lệch về thực lực giữa mình và Diệp Thiên tới mức nào.
Cô muốn giết Diệp Thiên đúng là điều không thể.
Nhưng cô gái không cam tâm, cơ thể ngọc ngà hơn hai mươn năm qua của mình, cái ‘chỗ đó´biết bao người theo đuổi, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đều coi cô là người phụ nữ hoàn hảo, là mục tiêu theo đuổi cả đời của mình.
Còn cô gái, chỉ vì đi dạo nhân gian một chuyến mà bị một người đàn ông nhìn thấy sạch, khiến cô gái phải chấp nhận như thế nào đây?
Cô gái im lặng một chút rồi lên tiếng.
“Tôi mặc kệ anh có vợ hay chưa, nhưng đã nhìn cơ thể tôi thì phải chịu trách nhiệm.
“Tương lai tôi hi vọng, anh sẽ tới tiểu thế giới một chuyến!”
Chương 687: Tôi rất ưng ý người đàn ông này
“Tiểu thế giới?”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dừng lại, nhíu mày.
Cậu nghe thấy cái tên này lần đầu, trước kia cậu chưa từng nghe qua tiểu thế giới gì đó.
Nhìn vẻ mặt Diệp Thiên, cô gái rõ ràng nắm bắt được gì đó, mi mày cô ta toát lên vẻ ngạo nghễ, cười nhạo: “Chẳng lẽ anh không biết “tiểu thế giới” à?”.
Diệp Thiên tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Tôi quả thật không biết “tiểu thế giới” gì đó, trước kia cũng chưa từng nghe nói, nhưng vậy thì sao?”.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết địa điểm và thời gian, cho dù là nơi hiểm trở, tôi cũng sẽ đến đó. Nhưng cô phải cho tôi một lý do!”.
“Nếu cô muốn tôi chịu trách nhiệm, muốn tôi cưới cô thì chắc chắn không thể. Nếu cô muốn lấy mạng tôi thì bây giờ cô có thể ra tay, cần gì phải đến “tiểu thế giới” gì đó?”.
Mặc dù Diệp Thiên không biết “tiểu thế giới” là nơi nào, nhưng cậu cũng không có hứng thú. Cậu chỉ nhìn cô gái, trông như muốn cô gái ra tay, giải quyết rắc rối ngay tại đây.
“Anh chàng này, sao lại không hiểu tình cảm gì thế nhỉ?”.
Cô gái nghiêm nghị nhìn lại, chỉ cảm thấy Diệp Thiên là người hờ hững lạnh nhạt nhất trong số những người đàn ông mà cô ta từng gặp.
Mặc dù cô ta không quen biết Diệp Thiên, nhưng bản thân cô ta là người đẹp tuyệt sắc. Cho dù là ở nơi mà cô ta sống, cô ta cũng được vô số thiên tài hào kiệt để ý, là đứa con cưng trong gia tộc, được vô số người theo đuổi, yêu quý.
Ngay cả những thiên tài hào kiệt đỉnh cao ở nơi đó cũng đối đãi với cô ta như nữ thần. Thế nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cô ta cảm thấy mọi chỗ dựa và niềm kiêu hãnh của mình đều chẳng có nghĩa lý gì, hoàn toàn bị Diệp Thiên phớt lờ.
Cô ta thậm chí còn hơi tò mò, vợ chưa cưới của Diệp Thiên rốt cuộc có sức quyến rũ thế nào mới có thể khiến cậu không động lòng với một người đẹp tuyệt sắc như cô ta?
Cô ta do dự trong chốc lát, nhưng niềm kiêu hãnh trong nội tâm vẫn khiến cô ta giữ im lặng, không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cô ta nhìn vào đôi mắt sâu như sao trời của Diệp Thiên, lần đầu tiên nảy sinh tình cảm khác lạ với một người con trai. Cô ta cũng hơi tò mò về Diệp Thiên. Ở “tiểu thế giới” mà cô ta sống, cao thủ thiên tài đẳng cấp như cô ta chỉ là con số ít ỏi. Trong thế giới của bọn họ, ai cũng có suy nghĩ mình sinh ra đã có đẳng cấp cao hơn những võ giả ở thế tục. Bọn họ hoàn toàn không xem trọng những thiên tài võ giả ở thế tục.
Hơn nữa, nếu xét cùng độ tuổi, chín mươi chín phần trăm võ giả thế tục đều thua xa bọn họ. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, ở thế tục lại có thế hệ trẻ tuổi nào có thể so sánh với bọn họ.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thiên hôm nay lại khiến cô ta như phát hiện được một đại lục mới, hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của cô ta trước kia.
Trước đó, cô ta đã sử dụng hết thủ đoạn của bản thân, phát huy sức mạnh tinh thần đến cực hạn, nhưng vẫn không thể ngăn chặn linh hồn đó xâm nhập vào thần phủ của cô ta.
Linh hồn đó chiếm giữ thể xác của cô ta, dùng sức mạnh tu vi của cô ta chiến đấu với Diệp Thiên. Những đòn tấn công mà ông ta sử dụng, bất cứ sát chiêu nào cũng bị Diệp Thiên hóa giải dễ dàng. Ông ta không thể làm Diệp Thiên bị thương, thậm chí còn bị cậu tiêu diệt một cách mạnh bạo. Ngay cả linh hồn đó cũng tan thành mây khói dưới khí thế tấn công của Diệp Thiên, chẳng phải đồng nghĩa tu vi của cậu cao hơn cô ta sao?
Ở nơi mà cô ta sinh sống, những người như cô ta đã được xem là cao thủ thiên tài đỉnh cao, không thể cao hơn nữa. Nhưng Diệp Thiên lại dễ dàng vượt qua cô ta, vậy chẳng phải thực lực bản thân Diệp Thiên đủ để đánh bại tất cả thiên tài trẻ tuổi nơi bọn họ sống hay sao?
Nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên, trên mặt cô ta lại ửng hồng.
Ở “tiểu thế giới”, nhiều thiên tài xuất sắc theo đuổi cô ta rất kịch liệt, nhưng cô ta đều không có hứng thú với ai trong bọn họ. Thậm chí là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, cô ta cũng chỉ coi như bạn bè, quan hệ trong sáng.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ta có cảm xúc khác lạ với một người khác giới.
Bất kể là vẻ ngoài hay thực lực của Diệp Thiên đều đã đạt tiêu chuẩn trong lòng cô ta. Hơn nữa, bây giờ Diệp Thiên đã nhìn thấy hết thân thể của cô ta, bảo Diệp Thiên làm chồng cô ta, về ở rể trong gia tộc, cô ta không những không thấy phản cảm, mà còn âm thầm dâng lên sự mong chờ.
Nghĩ đến đây, sự lạnh lùng trên mặt cô ta tan đi phần nào, nói với Diệp Thiên: “Tôi không giết anh, nhưng anh nhất định phải tới “tiểu thế giới” một chuyến”.
“Dù có thế nào, anh cũng đã nhìn thấy cơ thể của tôi, anh phải có một lời giải thích cho trưởng bối trong tộc tôi. Cho dù anh không muốn cưới tôi thì cũng phải nói rõ mọi chuyện với trưởng bối trong tộc!”.
“Tất nhiên, nếu anh là một kẻ hèn, không dám đến đó thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra, giữa tôi và anh không liên quan gì đến nhau, coi như tôi và anh chưa từng gặp mặt!”.
Cô ta nói vậy đương nhiên là kế khích tướng. Những anh hùng hào kiệt trẻ tuổi trên thiên hạ, có ai cam tâm bị người ta coi là kẻ hèn chứ?
Cô ta vốn tưởng Diệp Thiên sẽ đồng ý ngay, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến vẻ mặt cô ta cứng đờ.
“Vậy thì đơn giản quá, tôi là một thằng hèn!”.
Diệp Thiên lập tức nhún vai: “Tôi không có hứng thú gặp trưởng bối người nhà cô, cũng không quan tâm đến “tiểu thế giới” mà cô nói. Cô nghĩ tôi là kẻ hèn cũng được, không phải đàn ông cũng tốt, chuyện này dừng ở đây”.
“Cứ coi như cô chưa từng gặp tôi, tôi cũng chưa từng gặp cô, giữa tôi và cô không ai nợ ai!”.
Diệp Thiên nói xong, đi vòng qua cô gái, vừa bước ra một bước đã đặt chân lên vách đá ở phía trước.
Cô gái tức giận, cô ta thực sự không ngờ Diệp Thiên lại từ chối thẳng thừng, kế khích tướng của cô ta không hề có tác dụng gì với cậu.
“Anh…”.
Cô ta há miệng, muốn nói tiếp gì đó, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô ta ngơ ngẩn.
Diệp Thiên giơ một tay lên, năm ngón tay tỏa ra những đốm sáng xanh lam, ấn lên vách núi.
Tiếp đó, ánh sáng xanh lam dâng lên dọc theo vách đá, che phủ vách đá mười mấy trượng. Sau đó, cô ta cảm nhận được linh khí vô cùng mạnh mẽ từ trong vách đá tràn ra, hội tụ thành một dòng nước lũ linh khí, lần lượt bị hút vào lòng bàn tay Diệp Thiên.
Thời khắc này, Diệp Thiên giống như một vật chứa khổng lồ, hút vô số linh khí vào trong cơ thể, hơn nữa tốc độ hút càng lúc càng nhanh.
“Sao có thể như vậy?”.
Đôi mắt cô ta dao động, ngây ra tại chỗ.
Cô ta xuất thân từ “nơi đó”, vì sự dạy dỗ truyền lời của các vị trưởng bối, tiền bối và sự mưa dầm thấm đất của bản thân cô ta, xưa nay cô ta đều xem thường võ giả ở giới thế tục. Cô ta luôn nghĩ rằng cao thủ võ giả xuất thân từ “nơi đó” sẽ cao hơn người ta một bậc.
Nhưng dù là ở “nơi đó”, cô ta cũng chưa từng thấy ai dùng cách như Diệp Thiên để hấp thu linh khí. Cho dù là Thôn Lệnh Tông nổi tiếng với công pháp nuốt trọn cũng không ai dám dùng cách ngang ngược như cậu, lấy bản thân làm vật trung gian, để linh khí không ngừng tràn vào.
Trạng thái của Diệp Thiên lúc này lại làm mới nhận thức của cô ta một lần nữa. Diệp Thiên không chỉ không tổn hại gì, ngược lại tốc độ hấp thu linh khí càng lúc càng nhanh, hơn nữa không thấy cậu có vẻ gì là bão hòa hoặc khó chịu.
Trong quá trình Diệp Thiên hấp thu linh khí, cô ta cũng cảm nhận được khí tức trong cơ thể cậu đang không ngừng tăng lên, sức mạnh càng lúc càng dồi dào, một luồng uy áp vô hình bao phủ xuống vùng đất này.
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.
Cô ta rất ưng ý người đàn ông này!
Chương 688: Đỡ kiếm của tôi
Diệp Thiên không quan tâm cô gái sau lưng, lực hút lòng bàn tay cậu cuồn cuộn vận hành, điên cuồng hấp thu linh khí từ trong thạch bích truyền ra, không ngừng bổ sung vào hơi thở trong cơ thể mình, càng lúc càng lớn mạnh.
“Linh khí thật tinh khiết, địa cầu hiện tại đã cạn kiệt linh khí, mà nơi khác có thể có linh khí được một phần mười như ở đây cũng đã rất quý rồi, không ngờ ở ốc đảo sa mạc lại có được nơi trù phú như vậy!”
Diệp Thiên mừng thầm trong lòng, đối với cậu mà nói, nơi thần linh mật tàng này thì cậu càng tò mò hơn, muốn gặp thử vương cấp siêu phàm oai phong một cõi thuở đầu rốt cuộc để lại vật phẩm gì, nhưng dù Diệp Thiên tìm được những thứ này thì cậu cũng chưa chắc sẽ quan tâm.
Thứ cậu thật sự cần vẫn là Linh Tuyền Sinh Mệnh, sở dĩ cậu tu luyện Phệ Thiên Cửu Truyền chính là muốn gia tăng linh khí, linh khí càng nhiều thì tốc độ tu luyện của cậu nhanh, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể vận chuyển càng trơn tru.
Linh Tuyền Sinh Mệnh này giống như đồ uống tăng lực của cậu vậy, khiến từng tế bào trong người cậu bừng bừng sức sống, sức sống khắp nơi, tu vi của cậu cũng liên tục tăng mạnh, khoảng cách đến cảnh giới siêu phàm thần phẩm cũng chỉ còn một bước mà thôi.
Khi cậu chưa đạt đến siêu phàm thần phẩm, cũng có thể khiêu chiến vương cấp, thậm chí giao đấu với vương cấp chân chính cũng không hề lép vế. Nếu để cậu bước vào siêu phàm thần phẩm, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tiếp tục tăng mạnh, đến lúc đó dù vương cấp trăm năm có đứng trước mặt cậu thì cũng không còn nhiều sức đe doạ.
Đôi mắt cô gái khẽ động, nhìn Diệp Thiên đang hấp thụ, một lúc lâu cũng chưa rời mắt.
Cô ta cảm thấy, ở nơi thế tục này gặp được người đàn ông vô cùng thần bí, hơi thở mạnh mẽ như vậy khiến cô ta càng muốn tìm hiểu, muốn tiếp cận.
Bất giác cô ta lại so sánh Diệp Thiên với những thiên kiêu đỉnh cao ở nơi kia, chỉ cảm thấy dường như bất kỳ ai cũng yếu hơn Diệp Thiên một bậc, ít nhất cô ta có thể chắc chắn, những thiên tài tuấn kiệt đó tuyệt đối không thể dễ dàng tiêu diệt được linh hồn thể có tu vi cảnh giới quy nguyên vừa nãy được.
Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ cô gái sau lưng mình, cậu vẫn duy trì một tư thế, liên tục cả nửa tiếng đồng hồ, trong vòng nửa tiếng này, lực hấp thụ trong lòng bàn tay cậu vẫn chưa hề suy giảm, linh khí chất chứa trong vách núi này đều bị cậu hấp thụ vào cơ thể.
Cuối cùng, cậu thả tay ra, một tiếng ngân dài phát ra từ trong miệng cậu, bay thẳng lên tầng mây, lay động mây mù khắp nơi trên bầu trời, vách núi phía trước cũng vì sóng âm dao động mà trực tiếp vỡ tung, hoá thành đá vụn.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh thấu xương, sự tự tin giữa hàng mày càng lúc càng tinh khiết càng mạnh mẽ, siêu phàm thần phẩm, cuối cùng cậu cũng bước đến