Chương 691: Động đến người của tôi, chết!
“Tôi từ chối!”
Diệp Thiên vô cùng dứt khoát, lập tức xua tay.
Mặc dù Điển Vinh nói rất kỹ, phân tích cho cậu vô cùng thấu đáo nhưng Diệp Thiên vẫn không có ý định đồng ý.
“Tại sao?”
Điển Vinh nhíu mày, không hiểu lý do.
“Diệp Đế vương, chắc cậu biết rõ, giữa các quốc gia hiện nay, bao gồm cả thế giới ngầm, giờ cậu đang ở trong một tình cảnh hết sức khó xử”.
“Chẳng ngoa khi nói, toàn thế giới này, cậu nhìn đâu cũng đều là kẻ địch”.
“Đối với các nước lớn hiện nay mà nói, ngoại trừ Hoa Hạ thì cậu chính là mối đe dọa lớn với những quốc gia còn lại, nhất là cuộc chiến ở Trung Đông, cậu đập tan quân đội, một nhát kiếm quét sạch máy bay chiến đấu siêu thanh. Điều này càng khiến những kẻ thống trị của các quốc gia lớn cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp!”
“Đặc biệt là nước bá chủ thế giới như Hợp chúng quốc, chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép có người dám ngang nhiên khiêu khích và ảnh hưởng đến bá quyền của mình. Lần tổ chức vây quét quân đội này, mặc dù nhìn vào thì như đám phần tử khủng bố vũ trang, nhưng thân phận thật sự của đám người này, tôi đoán chắc cậu cũng rõ!?”
Diệp Thiên không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe, giọng nói trầm thấp của Điển Vinh tiếp tục vang lên: “Trong mắt những nước lớn, cậu là mối đe dọa lớn nhất của họ!”
“Hơn nữa, trong thế giới ngầm, cậu là cái gai trong mắt của rất nhiều ông trùm, bởi vì cậu là người độc tôn bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Thậm chí trên bảng xếp hạng vương cấp vừa mới công bố, cậu cũng là người duy nhất trên bảng đơn”.
“Điều này có nghĩa, cậu chính là người mà các thế lực lớn trên thế giới buộc phải khiêu chiến để thế chỗ. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về cậu, muốn tránh cũng không được!”
Điển Vinh thở dài ảo não.
“Diệp Đế vương, quả thực tu vi của cậu rất mạnh nhưng ít không địch lại nhiều. Người mạnh như Long Hoàng nếu đấu tay đôi thì chắc chắn ông ta chẳng sợ bất kỳ ai trong mười sau thẩm phán vương nhưng nếu tất cả mười sáu người đều lên, vậy ông ta chỉ có thể ẩn thân rút lui thôi”.
“Cậu là người sẽ đứng đầu giới võ thuật của Hoa Hạ. Vương cấp phương Tây, ai ai cũng coi cậu là mục tiêu phải hạ sát. Nếu cậu gia nhập Liên minh Võ thuật, chúng tôi có thể giúp cậu tránh được phần lớn phiền phức”.
Nghe xong, Diệp Thiên bất ngờ cười nhạt một tiếng.
“Ý của ông là, tôi nên gia nhập Liên minh Võ thuật để tìm sự bảo vệ từ các ông?”
Cậu khẽ lắc đầu. ánh mắt vô cùng kiên quyết, tỏ ra vô cùng tự tin.
“Ý tốt của Long Hoàng, tôi xin nhận nhưng tôi vẫn từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật”.
“Tôi nắm rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, càng biết rõ địa vị của mình trong mắt các cường quốc và ông trùm thế giới ngầm, có điều, thế đã làm sao?”
“Con người sống trên đời này đều sẽ phải đối mặt với những nguy cơ tiềm ẩn. Nếu vì chút chuyện này mà tôi tìm người cầu cứu, gia nhập liên minh, trốn dưới cái ô bảo hộ của mọi người, vậy thì tôi có khác gì những người bình thường?!”
Cậu bước tới một bước, bóng lưng cậu kéo dài trên bãi cát vàng, ánh nhìn của đám người Tần Đông Tuyết đột nhiên thay đổi, cảm thấy Diệp Thiên như biến thành một người khổng lồ cao ba mét, bóng người rất lớn lướt qua ngay trước mắt bọn họ.
Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nói vẫn trầm tĩnh.
“Cho dù là các cường quốc hiện nay hay vương cấp phương Tây, thậm chí là các vương cấp của phương Đông chúng ta”.
“Ai muốn khiêu chiến với tôi thì cứ việc tới, bất kỳ ai muốn tước đi mạng sống của tôi, đáp án của tôi cũng chỉ có một”.
“Nghiền nát mọi thứ!”
Điển Vinh đứng sau lưng Diệp Thiên, đồng tử của ông ta hơi co lại, nhất thời không nói nên lời.
Ông ta bỗng có cảm giác mình đang đối mặt với một lão quái, nhưng lại cũng có cảm giác đang nói chuyện với một đứa nhóc không biết thời thế.
Chỉ một câu “nghiền nát tất cả” đã thể hiện ra toàn bộ sự ngông cuồng của Diệp Thiên.
Mặc dù Điển Vinh rất khâm phục phong thái và cá tính của Diệp Thiên nhưng ông ta vẫn lắc đầu, thở dài bất lực. Ông ta không hề đồng ý với những gì Diệp Thiên nói.
Long Hoàng năm xưa cũng giống với Diệp Thiên hiện giờ. Mặc dù tài năng thiên bẩm không được như Diệp Thiên nhưng cũng đạt đến cảnh giới vương cấp vào năm sáu mươi tuổi, có thể coi là tài năng thiên phú, tung hoành ở Hoa Hạ cũng khiến thế giới ngầm khi ấy chấn động.
Long Hoàng năm xưa cũng ngông cuồng vô cùng, người khác nghe đến đều kinh sợ. Trong mắt ông ta, toà trọng tài và giáo triều đều chẳng là gì cả. Ông ta cũng từng hùng hồn nói rằng muốn một mình chống lại hai thế lực lớn nhất phương Tây, trở thành người đầu tiên trong lịch sử làm điều này.
Có điều, lý tưởng chỉ là lý tưởng, thực tế vẫn là thực tế. Đối mặt với thế lực lớn như viện trọng tài và giáo triều, người cao ngạo như Long Hoàng cũng phải cúi đầu, lựa chọn cách chiêu mộ những người mạnh ở phương Đông để chống lại.
Những gì Diệp Thiên nói hiện giờ giống y hệt Long Hoàng năm đó.
Cảm nhận được sự quyết đoán của Diệp Thiên, Điển Vinh biết mình không thể khuyên được. Ông ta lắc đầu, sau đó thu lại chiếc huy hiệu Liên minh Võ thuật.
“Tuổi trẻ thành danh, nhiệt huyết dâng trào, không ngông cuồng sao gọi là tuổi trẻ chứ? Diệp Đế vương, tôi có thể hiểu được lối suy nghĩ này của cậu!”
“Nếu cậu từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật vậy tôi cũng không phí lời nữa, chỉ mong cậu có thể tự bảo trọng, nhất là cẩn thận với toà trọng tài. Tôi với bọn chúng là kẻ thù không đội trời chung với nhau. Theo như cách làm việc của bọn họ thì chắc chắn sẽ không tha cho cậu”.
“Tôi sẽ tạm thời giữ chiếc huy hiệu Liên minh Võ thuật này. Nếu một lúc nào đó cậu thay đổi ý định hãy tới Yến Tử Ô, Hoa Hạ để tìm tôi, đó là đất tổ của Phi Giáp Môn chúng tôi”.
Dứt lời, ông ta nắm tay cáo từ Diệp Thiên.
“Hôm nay xin tới đây thôi, tôi cần vào Thần Linh Mật Tàng để xem xem có kiếm được bảo vật hay bảo khí nào để tăng tu vi không!”
Diệp Thiên cũng nắm tay đáp lễ, khẽ gật đầu.
“Mời!”
Ngay lúc này, ánh mắt của hai người bỗng dừng lại, cùng nhau nhìn về phía chân trời.
Bọn họ trông thấy một bóng dáng xinh đẹp lướt nhanh trên bầu trời, xuyên qua không trung với tốc độ 100m/s, cơ thể toát lên huyết khí.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng ngớ người.
Cách bóng người đó khoảng 100 mét, hai vệt sáng cũng bám theo như hình với bóng, không nhanh không chậm, cứ đi theo sau cô gái, giữ một khoảng cách như nhau.
Diệp Thiên cũng hơi khựng lại, vẻ mặt dần trầm xuống.
Anh đã nhìn rõ người toàn thân đầy huyết khí kia chính là Đàm Băng Băng đã không ở cạnh anh hơn nửa ngày nay.
Lúc này, khoé miệng của Đàm Băng Băng toàn là máu, trên vai thấp thoáng một vết thương rất sâu, hơi thở có phần uể oải hơn so với bình thường, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ.
“Chủ nhân, cứu tôi!”
Sắc mặt Đàm Băng Băng tái nhợt, nét mặt tỏ ra vô cùng khiếp sợ, cô ta lao nhanh tới, nhìn thấy Diệp Thiên ở phía dưới thì mừng rỡ cất tiếng, cầu cứu Diệp Thiên.
“Hê hê!”
Lúc cô ta lên tiếng, đằng sau lưng cũng truyền tới một giọng cười quái đản, hai vệt sáng đằng sau lưng Đàm Băng Băng bỗng tăng tốc, một vệt sáng biến thành một gã đàn ông mặc áo bào đen, nhắc một tay lên, hướng về bóng lưng của Đàm Băng Băng.
“Biu!”
Một bàn tay chân nguyên cực lớn khoảng hai mươi trượng ngưng tụ trong không trung, che lấp bầu trời, gói gọn Đàm Băng Băng trong đó, dường như muốn giết chết cô ta.
“Hừ!”
Ngay khoảnh khắc bàn tay lớn đó sắp giáng xuống, một tiếng hừ lạnh tanh ẩn chứa sát ý trùng trùng đột nhiên vang lên trong không trung. Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh lam xẹt qua, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Đàm Băng Băng.
Bóng người này như có thể gánh cả đất trời, cho dù trời đất có sụp đổ cũng có thể một tay trấn áp, đó chính là Diệp Thiên.
Đối mặt với bàn tay chân nguyên to lớn , ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, quả quyết giơ tay lên đánh ra một chưởng.
“Đoàng!”
Một tiếng động ầm trời vang lên, bão cát xung quanh trực tiếp bị làn sóng khí thổi bay.
Bàn tay nguyên khí cũng theo đó mà tan ra, hoá hư không.
Diệp Thiên đứng chắn trước mặt Đàm Băng Băng, nhìn thẳng về phía hai luồng sáng, ánh mắt lãnh đạm, sát ý dần ngưng tụ.
“Động đến người của tôi, chết!”
Chương 692: Hắc Bạch Song Sát
“Động đến người của tôi, chết!”
Diệp Thiên nhấc một tay lên, tung ra một chưởng, đánh bay bàn tay bằng chân nguyên kia. Cậu đứng trước mặt Đàm Băng Băng khiến cô ta cảm thấy vô cùng an tâm. Sự bàng hoàng trên khuôn mặt cũng dần tan bớt.
Trong không trung, hai luồng ánh sáng cũng ngừng lại, đứng đối diện với Diệp Thiên.
Người mặc áo bào đen, giữa ấn đường có xăm một hình đầu lâu, thấp thoáng ánh sáng màu đen, vẻ mặt ngưng tụ sát khí. Mặc dù đứng cách đó tận mười mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát ý đáng sợ toát ra từ người hắn ta.
Còn người đứng bên cạnh mặc bộ đồ cổ trang màu trắng, thoạt nhìn giống một đạo sĩ phương Đông nhưng lại có khuôn mặt của đám người phương Tây nên trông rất quái dị.
Hai người bọn họ đứng cạnh nhau tự nhiên toát ra một luồng sức mạnh đáng gờm.
Ánh mắt của hai người dọ dừng trên người Diệp Thiên, sau đó cười như không cười, lên tiếng:
“Cậu là Diệp Lăng Thiên?”
Bọn họ chẳng cần suy đoán, còn trẻ như vậy mà có thể dễ dàng hoá giải chiêu của họ, đương nhiên trong giới võ thuật, ngoại trừ Đế Vương Bất Bại của Hoa Hạ, chẳng còn người thứ hai.
Diệp Thiên nhìn lướt qua hai người bọn họ, không trả lời, quay người về phía Đàm Băng Băng, giọng nói có chút quan tâm.
“Cô không sao chứ?”
Khí huyết của Đàm Băng Băng lưu động, lau vết máu ở khoé miệng, lắc lắc đầu.
Vốn dĩ hôm nay cô ta theo sắp xếp của Diệp Thiên, bắt chuyến bay về Hoa Hạ để hộ tống đám người Tề Văn Long. Nhưng trước khi bắt chuyến bay, cô ta đột nhiên bị hai người đàn ông trung niên phương Tây một đen một trắng chặn giết giữa đường, buộc cô ta phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Cô ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành bộc phát bí pháp tự thân thoát chết, chạy một mạch từ thánh địa Yellen, muốn nhanh chóng tới ốc đảo sa mạc này để tìm sự giúp đỡ của Diệp Thiên.
Đối mặt với hai người này, không có Diệp Thiên, cô ta chỉ là một con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Điển Vinh đứng bên dưới nhìn thấy bộ đôi trắng đen, đồng tử bỗng co lại, tỏ ra kinh sợ, nét mặt đanh lại.
“La Võng, Hắc Bạch Song Sát!”
Ông ta khẽ lẩm bẩm. Nét mặt Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên đứng bên cạnh cũng cứng lại, vẻ mặt thay đổi rõ rệt.
Bốn chữ “Hắc Bạch Song Sát” khiến bọn họ liên tưởng tới một truyền thuyết lâu đời của La Võng.
Cách đây trăm năm, thế giới vương cấp lộng hành, kẻ mạnh phương Tây như mây trên trời, giáo triều và viện trọng tài chia cắt, mỗi bên cát cứ một phương. Dưới sự khống chế của hai thế lực lớn này, La Võng bỗng nổi lên như một dị quân, cạnh tranh với hai thế lực.
Viện trọng tài có mười sau Thẩm phán vương, uy chấn phương Tây. Giáo triều có giáo hoàng, Hội chấp pháp có rất nhiều vương cấp chiếm giữ, thống trị giáo triều. Còn sự vùng lên của La Võng chỉ dựa vào hai người, đó chính là Hắc Bạch Song Sát.
Bọn họ từng giết chết hơn mười vị cao thủ vương cấp ở phương Tây, chưa từng có lịch sử thất bại, chỉ cần ra mặt là có mạng, tỷ lệ thành công là 100%.
Những cao thủ vương cấp này đều là những kẻ mạnh đã có danh tiếng tầm mười năm ở phương Tây, mỗi người đều có những uy danh nhất định trên thế giới, nhưng tất cả bọn họ đều bị bại trận trước hai người này.
Khoảng thời gian đó, vương cấp phương Tây dường như đều rơi vào nguy cơ. Hắc Bạch Song Sát cũng dựa vào chiến tích đáng sợ đó của mình mà khiến thế giới phương Tây hoàn toàn thay đổi. Cái tên La Võng lại lần nữa được các cường quốc để ý, trở thành một tấm gương điển hình trong giới sát thủ.
Chỉ dựa vào mỗi hai người, một thế lực mới được thành lập, thế lực thống trị này đáng sợ đến mức nào chứ? Danh tiếng Hắc Bạch Song Sát hoàn toàn chấn động thế giới!
“Hắc Bạch Song Sát đã ẩn thân hơn trăm năm nay, vậy mà hôm nay xuất hiện ở đây, còn đuổi theo một cô gái trẻ?”
Ánh mắt Phùng Mặc Phong trầm xuống, cảm thấy rất khó tin.
Hai người vương cấp tồn tại trong truyền thuyết này, hiện giờ còn đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình, làm sao ông ta có thể giữ bình tĩnh được?
Điển Vinh là một người sống cùng thời đại, đương nhiên biết rất rõ hai người này đại diện cho một cảnh giới sức mạnh đáng sợ đến mức nào.
Nếu như đấu tay đôi, ông ta chẳng thua bất kỳ ai trong hai người, có điều trước nay Hắc Bạch Song Sát luôn đi chung hành động với nhau, vậy nên có chạm trán với Hắc Bạch Song Sát, ông ta cũng không dám nói mình có thể nắm phần thắng, chắc chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Đột nhiên, Điển Vinh nhớ tới chuyện xảy ra ở Yellen cách đây không lâu.
Ẩn Giả là sát thủ hàng đầu của La Võng, đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ trên thế giới nhưng bị sức mạnh của Diệp Thiên đánh bại. Hành động này không chỉ giáng một đòn mạnh vào giới sát thủ mà còn làm mất sạch mặt mũi của La Võng.
Hắc Bạch Song Sát là người đứng đầu của La Võng, chiếm cứ La Võng hơn trăm năm, hiện giờ bọn họ gặp được Diệp Thiên, chắc chắn sẽ xảy ra một trận đụng độ rất khốc liệt.
Trong không trung, một tay Diệp Thiên đặt lên lưng Đàm Băng Băng, Một luồng phệ thiên huyền khí thông qua kinh mạch, lan ra toàn thân, Đàm Băng Băng chỉ cảm thấy sự ấm áp lan khắp cơ thể, thương thế cũng dần bình phục.
“Chủ nhân, hai người bọn họ là…”
Khi cô ta định lên tiếng giải thích thân thế của hai người này, Diệp Thiên đã nhẹ nhàng xua tay.
“Cô đi trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi!”
Đàm Băng Băng nhìn hai người đang lơ lửng giữa không trung, khoé mắt loé lên tia sợ hãi, chỉ dám “ừm” một câu với Diệp Thiên rồi hạ xuống mặt đất.
Diệp Thiên cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng Hắc Bạch Song Sát.
“Dám động đến người của tôi, có hỏi tôi chưa?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo. Hắc Bạch Song Sát nghe vậy, người mặc áo trắng cười khẩy một tiếng.
“Diệp Lăng Thiên, cách đây không lâu, cậu liên tiếp giết hai đại tướng xếp nhất, nhì của La Võng là Ẩn Giả và Huyết Ma, chúng tôi sớm đã muốn gặp cậu rồi!”
“Bây giờ chúng tôi muốn trừng phạt phản đồ của La Võng, cậu còn dám can thiệp. Cậu thực sự cho rằng vương cấp cao thủ rồi sao?”
Người đàn ông mặc áo bào đen cũng bước về phía trước một bước, đôi đồng tử như mắt rắn trông rất quái dị, nhìn chăm chăm Diệp Thiên, giống như dã thú nhắm trúng con mồi vậy.
“Diệp Lăng Thiên, cậu muốn ra tay giúp đỡ phản đồ của La Võng. Chúng tôi phải trừng phạt phản đồ của tổ chức, phân rõ địch ta!”
“Trên trang mạng những võ giả quốc tế, cậu được công nhận là người đứng đầu bảng xếp hạng vương cấp. Tôi muốn xem xem, người đứng đầu bảng xếp hạng vương cấp 100 năm sau rốt cuộc có bản lĩnh gì!”
“La Võng, không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”
Diệp Thiên đứng đối diện với hai người, vẻ mặt bình thản, đưa tay lên:
“Không cần nhiều lời, Đàm Băng Băng vào dưới trướng tôi thì sống chết do tôi quyết, mấy người không có tư cách quyết định!”
“Muốn động vào cô ấy thì cần biết rõ hậu quả phải gánh chịu”.
“Xoẹt!”
Ngay khi Diệp Thiên dứt lời, anh tiến về phía trước, khoé mắt loé sáng, luồng chân nguyên mạnh bạo ngưng tụ trong không trung, tạo thành một khối chân nguyên màu xanh lam, xoáy về phía trước giống như một con cuồng long.
Nét mặt của Hắc Bạch Song Sát đanh lại, người đàn ông mặc áo bào đen bước lên phía trước, sít chặt tay lại, chân nguyên tuôn trào sau lưng, hoá thành một hố đen cuồn cuộn, trực tiếp đụng chạm với khối chân nguyên.
“Đùng!”
Tiếng nổ động trời vang lên, bão cát tứ phía trực tiếp bị sức mạnh đáng sợ này áp chế, đến cả gió cũng như ngừng thổi.
Điển Vinh đứng bên dưới nhìn thấy cảnh này lập tức thở dài một tiếng, lắc đầu
“Diệp Lăng Thiên, muốn một mình đấu song sát!”
Chương 693: Mãn Nguyệt Trảm
Điển Vinh khẽ lắc đầu, nhìn hành động của Diệp Thiên mà âm thầm thở dài.
Ông ta biết rõ tu vi của Hắc Bạch Song Sát đáng sợ đến mức nào. Diệp Thiên đối đầu với hai người họ không chỉ không lùi bước, mà còn chủ động tấn công, trong mắt đa số vương cấp mà nói thì là tự tìm đường chết.
Sức chiến đấu của mỗi người trong Hắc Bạch Song Sát đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, hai người hợp tác thì không ai trên đời có thể chống lại. Bọn họ đã từng lay chuyển được cả quân đội của các nước mạnh phương Tây. Mặc dù chiến tích của Diệp Thiên rất nổi bật, nhưng so với hai người họ rõ ràng trình độ vẫn còn kém xa.
Điển Vinh trở nên nghiêm nghị, mặc dù cảm thấy hành vi của Diệp Thiên không thỏa, nhưng ông ta cũng không lo lắng nhiều.
Tuy lúc này Diệp Thiên một mình chiến đấu với hai người, nhưng vẫn còn ông ta ở đây trấn giữ. Một khi Diệp Thiên rơi vào thế yếu, ông ta sẽ lập tức ra tay cứu viện.
Ông ta và Diệp Thiên bắt tay nhau, không nói là có thể thắng Hắc Bạch Song Sát, nhưng chắc chắn sẽ không yếu hơn bọn họ. Bây giờ ông ta nhìn chằm chằm chân trời, chỉ chú ý tình hình trận chiến.
Tần Đông Tuyết và các vệ sĩ ở bên cạnh thì ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt, giống như rơi vào một thế giới chưa từng đặt chân đến.
“Ầm!”.
Chân nguyên mạnh mẽ quét ngang trời, bị người đàn ông trung niên áo đen đánh một quyền nổ tung. Trước mặt hai người, gió mạnh thổi điên cuồng, gió cát dừng lại.
“Diệp Lăng Thiên, cậu chết chắc!”.
Người đàn ông trung niên áo trắng lạnh lùng nhìn lại, mơ hồ có sát ý dâng lên. Đã nhiều năm ông ta chưa có hứng thú săn giết con mồi như lúc này.
Vào khoảnh khắc người đàn ông trung niên áo đen ra tay, ông ta cũng bước ra một bước, năm ngón tay hơi cong lại thành trảo, vồ vào không trung.
“Ám Thiên Ma Trảo!”.
Một dấu trảo xuất hiện giữa trời, giữa năm ngón tay có đường nối kết giống như tơ máu, hệt tay của ác ma, phong tỏa không gian xung quanh Diệp Thiên.
Diệp Thiên không buồn không vui, trước bàn tay khổng lồ màu đen vồ xuống từ trên không, cậu chỉ đánh ra một quyền.
Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!
Một quyền này đánh ra, đất trời lập tức biến sắc, vô số cát bụi bị cuốn từ dưới đất lên. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một vòi rồng nằm ngang với độ rộng mấy trượng xoáy ra theo quyền kình, đánh thẳng vào bàn tay màu đen kia.
Ở trong mật tàng của thần linh, cậu đã hấp thu lượng lớn linh khí, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể lại thay đổi về chất, thuần khiết hơn trước kia, sức mạnh ngưng tụ thực chất hơn. Cậu chỉ đánh ra một quyền là có thể đánh nát xác thịt của siêu phàm thần phẩm.
Mặc dù ma trảo màu đen này cực kì mạnh, nhưng vẫn bị xuyên thủng bởi quyền kình mạnh mẽ của Diệp Thiên ngay trên không. Sức mạnh còn lại vẫn hùng hậu, vòi rồng nằm ngang tiếp tục đánh thẳng về phía người đàn ông trung niên.
“Hả?”.
Người đàn ông trung niên áo trắng vô cùng ngạc nhiên, nhưng không hề hoảng loạn. Ông ta giơ tay lên, cánh tay bỗng dài ra mấy tấc. Kình phong võ thuật phóng ra nơi đầu ngón tay, lượn vòng lên trên, hình thành năm phát súng nội lực.
“Pằng pằng!”.
Trong không khí, năm luồng sức mạnh xao động, bắn về phía vòi rồng, xuyên thẳng qua nó. Sau đó, sức mạnh bùng nổ ở bên trong, xé nát vòi rồng ở trên không trung.
Người bên dưới nhìn mà há hốc miệng, nhất là những người bình thường như Tần Đông Tuyết, các cao thủ mạnh nhất hiện nay như Diệp Thiên và Hắc Bạch Song Sát giao đấu với nhau chẳng khác nào cuộc chiến của thần tiên.
Điển Vinh hơi dao động ánh mắt, nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Diệp Thiên đúng là có vốn liếng chiến đấu với vương cấp của trăm năm trước, chỉ riêng một quyền đó đã đủ để xếp vào bảng xếp hạng vương cấp của hơn một trăm năm trước.
“Diệp Lăng Thiên, cậu có thể lay động quân đội, chém rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh, đúng là có chút thực lực”.
Người đàn ông áo trắng khẽ nâng tay áo, sau một chiêu ngang tài ngang sức với Diệp Thiên, ông ta cũng đánh giá cao Diệp Thiên hơn một chút.
“Đúng vậy, ở thời đại bảng xếp hạng vương cấp xuất hiện lại, cậu là người duy nhất đứng trên bảng xếp hạng, quả là danh xứng với thực!”.
Mắt người đàn ông áo đen lóe sáng, cũng gật đầu phụ họa.
Nếu những cao thủ vương cấp từng giao đấu với Hắc Bạch Song Sát có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng, mặc dù Hắc Bạch Song Sát là sát thủ đỉnh cao của La Võng, đẳng cấp còn cao hơn cấp Thiên một bậc, nhưng tính cách của bọn họ lại cao hơn trời.
Cao thủ tầm thường có thể khiến bọn họ nhớ tên đã ít, ngay cả những vương cấp năm xưa bị bọn họ săn giết cũng chưa bao giờ khiến bọn họ đánh giá cao. Vậy mà Diệp Thiên chỉ vừa giao đấu một chiêu, bọn họ đã lên tiếng tán thưởng, với Hắc Bạch Song Sát mà nói chắc chắn là rất hiếm có.
“Vương cấp của trăm năm trước cũng chỉ đến thế mà thôi!”.
Diệp Thiên lại không biểu lộ gì, chỉ hờ hững lắc đầu, giọng điệu khinh thường.
“Ồ?”.
Hắc Bạch Song Sát nhướng mày, không hề nổi giận, nhưng sát ý trong mắt bọn họ lại đậm thêm, gần như trở thành thực thể.
“Lúc Hắc Bạch Song Sát bọn ta thành danh, tổ tiên cậu chắc còn chưa ra đời. Cậu nghĩ mình có được chút thành tích huy hoàng thì có thể so sánh với những nhân vật đỉnh cao ở thời đại bọn ta sao? Nực cười!”.
Người đàn ông áo trắng nói xong, đạp chân xuống, cát vàng trong vòng mấy chục mét dưới chân ông ta lập tức lún xuống thành một dấu chân khổng lồ. Vô số cát vàng cuốn lên trời, được ông ta ngưng tụ ở trước mặt, dần dần xoay tròn mở rộng ra, hóa thành một con rồng chân nguyên ngưng tụ từ gió cát.
Người đàn ông áo đen cũng đồng thời ra tay, hai tay kết ấn trước người, dao động kì lạ lan ra. Trên đỉnh đầu thoáng có khí tức bay lên, khí thế dâng cao.
“Cầm Long Thủ!”.
“Phiên Thiên Ấn!”.
Động tác của hai người gần như thực hiện cùng một lúc, hai tay đẩy về phía trước.
Con rồng gió cát được ngưng tụ bằng chân nguyên lập tức rít gào, uốn lượn cơ thể, hóa thành cự thú chấn động trời, muốn nuốt chửng Diệp Thiên.
Dấu tay còn lại thì dường như có thể trấn áp đất trời, trên đó có chữ Phạn tối nghĩa khó hiểu, mơ hồ có tiếng ngân nga truyền ra.
Lúc hai người còn trẻ, từng tình cờ lấy được tuyệt kĩ đích truyền của Mật Tông bên Tạng, nằm trong bảo tàng của một người giống như tiên nhân của phương Đông đã tọa hóa. Từ đó, bọn họ nghiên cứu tu luyện, cuối cùng dựa vào tuyệt kĩ sát chiêu mà đứng vững gót chân trên vũ đài thế giới.
Nhưng từ một trăm năm trước đến nay, bọn họ săn giết vương cấp chưa bao giờ sử dụng đến tuyệt kĩ võ thuật lấy được từ bảo tàng của tiên nhân. Hơn trăm năm trôi qua, hôm nay bọn họ lại dùng nó để đối phó Diệp Thiên.
“Trò vặt vãnh!”.
Diệp Thiên hấp thu linh khí trong Linh Tuyền Sinh Mệnh, cơ thể và chân nguyên đã thay đổi về chất, mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù thế tấn công ở trước mắt mạnh mẽ to lớn, nhưng cậu lại không hề lùi lại nửa bước, ngược lại cậu nhấc tay trái lên, tay phải ngưng tụ thành chưởng đao, chậm rãi chém ra.
Mãn Nguyệt Trảm!
Đây là vũ khí tự sáng tạo mà cậu đã nghĩ ra khi đi qua các nơi trên thế giới. Sử dụng Mãn Nguyệt Trảm cần có chân nguyên mạnh mẽ chống đỡ, chưa bước vào siêu phàm thần phẩm thì không đủ tu vi để sử dụng.
Từ khi cậu bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, Mãn Nguyệt Trảm đã được cậu niêm phong cất giữ, chưa từng sử dụng qua. Nhưng hôm nay, cậu bước vào siêu phàm thần phẩm, tu vi vô hạn, cuối cùng cũng sử dụng tuyệt kĩ sát chiêu vương vấn trong đầu cậu đã lâu.
Cậu vạch một tay ra, chưởng đao lướt qua không trung. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, sau đó, sau lưng Diệp Thiên có ánh sáng lan tràn, giống như một vầng trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, lướt qua trời không.
“Vù!”.
Ánh trăng lướt qua bầu trời, một tiếng động nhẹ vang lên. Hai đòn tấn công bỗng nhiên bị chặn lại, một lưỡi đao khí khổng lồ hình bán nguyệt vượt lên, xẻ đôi hai đòn tấn công.
Giữa đất trời, gió mây lại đổi màu.
Chương 694: Tuyệt kĩ hợp kích
“Vù!”.
Trong không khí vang lên tiếng động nhẹ, một lưỡi đao hình bán nguyệt màu trắng quét ngang trời. Hai bàn tay chân nguyên với màu sắc khác nhau bị xẻ ngang trên không trung, đứt làm đôi.
Trời vốn trong xanh, nhưng mọi người lại có ảo giác như màn đêm buông xuống, mặt trăng nhô lên, một luồng sáng trắng lướt qua trước mắt.
“Ồ?”.
Hắc Bạch Song Sát đều biến sắc, đạp mạnh chân xuống, đồng thời lùi ra sau.
Bọn họ lùi ra xa mười trượng, lưỡi đao khí hình bán nguyệt ở phía trước cũng kéo dài theo bước chân của bọn họ, đuổi sát hai người.
“Hừ!”.
Người đàn ông áo đen không tiếp tục lùi lại, mà quát lên một tiếng, đánh ra một quyền trước người đàn ông áo trắng.
“Vù vù!”.
Hư không chấn động sau một quyền của ông ta, quyền ấn mang theo ánh sáng đen đánh vào nơi yếu ớt nhất của lưỡi đao khí hình bán nguyệt.
“Keng!’.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, đám đông bên dưới cảm giác được sức mạnh to lớn trút xuống, đè cho cát vàng xung quanh lún sâu. Lưỡi đao khí hình bán nguyệt ở trên không trung chỉ hơi dao động dưới một quyền này, không hề tan vỡ mà vẫn cứng chắc, tiếp tục chém đứt đôi quyền ấn chân nguyên kia một lần nữa.
Ánh mắt người đàn ông áo trắng trở nên nghiêm nghị, lúc này ông ta cũng ra tay. Năm ngón tay ông ta khép chặt, nhẹ nhàng chuyển động, liên tục đánh ra ba luồng chỉ phong, giống như phiên bản của Đạn Chỉ Thần Công trong tiểu thuyết võ hiệp, búng vào nơi yếu ớt nhất của lưỡi đao khí hình bán nguyệt.
“Bộp bộp!”.
Vài tiếng động nhẹ vang lên, cuối cùng lưỡi đao khí dài hơn mười trượng cũng tan vỡ, biến mất nơi chân trời.
Cảnh này khiến đám đông bên dưới trợn tròn mắt. Đằng trước Diệp Thiên và Hắc Bạch Song Sát bị lưỡi đao khí hình bán nguyệt chém thành một đường rãnh cát vàng dài gần trăm trượng.
Những người bình thường như Tần Đông Tuyết nhìn thấy mà