Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, cho dù là thân phận nào thì cũng đã đủ đáng sợ rồi. Đổi lại là người khác, đó là điều mà họ phải phấn đấu cả đời may ra mới có thể đạt được, hoặc đó là mục tiêu mà họ căn bản không thể nào với tới được. Nhưng Diệp Thiên lại có tất cả những điều đó.
Vốn dĩ rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ Diệp Thiên, lớp thanh niên đang có mặt đều đố kỵ với cậu. Nhưng lúc này họ chỉ cảm thấy thương hại đau khổ thay cho Diệp Thiên.
Nhà họ Lạc, nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm, phía sau ba nhà này đều là doanh nghiệp siêu khủng xếp trong top năm mươi doanh nghiệp của Hoa Hạ. Tất cả tài sản mà họ có đủ để vượt qua ba tỉnh. Ba nhà họ liên thủ với nhau chắc chắn có thể dễ dàng nghiền nát một ông lớn ở tỉnh Xuyên cũng như chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên.
Ánh mắt Tiêu Trường Hà không ngừng thay đổi, ông ta nhìn về phía ông già bên cạnh, ông già khẽ lắc đầu với ông ta, lộ ra một nụ cười gượng gạo, muốn giúp mà không thể giúp được.
Ông già ấy là bạn cũ lâu năm của ông ta. Thời còn trẻ đã từng là thành viên số một ở Côn Thành. Có thể nói là vô cùng nổi tiếng, học trò theo học vô cùng nhiều. Bây giờ tuy đã lùi về ở ẩn nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó. Ở địa phận Côn Thành, lời nói của ông ta vẫn còn có chút trọng lượng.
Tối hôm trước nói chuyện với Diệp Thiên, mặc dù Diệp Thiên cao giọng nói rằng cậu không cần sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu, nhưng để đảm bảo hơn, Tiêu Trường Hà vẫn tìm bạn cũ của mình, định bụng rằng sẽ giúp đỡ Diệp Thiên ở thời khắc cuối cùng bằng bất cứ giá nào.
Nhưng vào lúc này, chuyện mà ngay cả ông ta cũng không ngờ tới đã xảy ra.
Một mình Diệp Thiên đã gây hiềm khích với ba gia tộc. Cho dù là nhà họ Thẩm, họ Hoàng hay họ Lạc cũng đều đủ để chống chọi với nhà họ Tiêu rồi. Vây giờ ba nhà liên thủ với nhau, cho dù là nhà họ Tiêu cũng chỉ có nước nhún nhường vài phần, không dám trực tiếp gây xung đột.
Cho dù lúc này có thêm bạn cũ nhiều năm nay ở đây cũng không giúp được gì. Tuy rằng ông ta và bạn cũ của mình