Chương 697: Niết Bàn tầng hai
Trong sa mạc, trừ âm thanh xao động của gió thì không ai dám lên tiếng.
Ở bên dưới, mấy người Tần Đông Tuyết đã nhìn cảnh này mà ngạc nhiên tới mức quên phản ứng, Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên co rụt đồng tử, mắt dán chặt lên thân Diệp Thiên, nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà Điển Vinh, Hắc Bạch Song Sát – ba cao thủ vương cấp trăm năm trước cũng im lặng, biểu cảm chấn động.
Họ đều đã từng suy đoán là Diệp Thiên sẽ thi triển thủ đoạn thần thông hay chiêu thức mạnh mẽ để chống đỡ Hắc Bạch Niết Bàn, từ màn thể hiện trận đấu của Diệp Thiên và quân đội ở Trung Đông thì họ tin cậu có thể làm được điều này.
Nhưng sự thật đã vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Đối mặt với tuyệt kỹ hợp kế của Hắc Bạch Song Sát, Diệp Thiên không lùi cũng không tránh, cũng không dùng bất cứ tuyệt kỹ võ đạo nào. Chỉ dựa vào một bàn tay, cậu đã chặn Hắc Bạch Niết Bàn lại, cảnh này đã khiến ba cao thủ vương cấp trăm năm trước không thể tưởng tượng được.
“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu đã tu luyện thế nào?”
Điển Vinh nhìn chăm chú Diệp Thiên, bàn tay run rẩy, ánh mắt thay đổi liên tục.
Ông ta từng giao thủ với Hắc Bạch Song Sát năm đó, cũng từng đối mặt Hắc Bạch Niết Bàn, tất nhiên cũng hiểu rõ uy lực chiêu này, có quyền lên tiếng nhất.
Ông ta kế thừa một mạch Phi Giáp Môn, dùng khả năng tu luyện thân thể nổi tiếng của mình để ngăn lại. Từ thời kỳ chiến quốc, sau khi nhận truyền thừa về công pháp tu thân, những đệ tử mạnh nhất của Phi Giáp Môn đều có cơ thể “kim cang bất hoại”, có thể chống đỡ đạn của súng bắn tỉa, thậm chí đã tu tới cực hạn, xe tăng đại pháp bắn phá mười lần mà họ không hề hấn gì.
Trên đời này, trừ Kim Cang của Phật môn, tông phái luyện thể như Long Tượng Tông thì gần như không hai sánh với họ được.
Mà làm tông chủ của Phi Giáp Môn, Điển Vinh đã đạt tới cấp bậc hoàn hảo từ lâu, mức độ cứng rắn của cơ thể không hề thua kém lưỡi dao sắc bén nhưng dù vậy, lúc trước ông ta cũng không dám dùng thân trần đón đỡ Hắc Bạch Niết Bàn, dù là hiện tại, ông ta càng không thể đảm bảo.
Nhưng Diệp Thiên lại làm như thế, hơn nữa cũng chỉ bằng tay không mà thôi, thế mà đã ngăn được kình lực đáng sợ của Hắc Bạch Niết Bàn.
“Diệp Lăng Thiên, tên này rốt cuộc là quái vật gì?”
Hắc Bạch Song Sát cảm thấy kình lực của Hắc Bạch Niết Bàn dần tan đi, vẻ mặt càng thêm “đặc sắc”
Họ thật sự cảm thấy khó tin, trên đời này còn có người ngăn cản được song sát hợp kích của họ.
Tới mức độ này, chính họ tự hỏi thì dù là Long Hoàng của Hoa Hạ, giáo hoàng của giáo triều, chủ nhân của La Võng, nhóm thẩm phán vương của viện trọng tài thì e là đều chưa thể đạt tới.
Nếu trên đời này thật sự có người dùng tay không đánh tan tuyệt chiêu của họ, vậy cũng chỉ có thể là thần tiên tồn tại ở thời đại xa xôi nào đó của phương Đông hay thần linh phương Tây.
Nhưng Diệp Thiên lại dùng nắm đấm trần trụi đánh vỡ nhận thức của họ.
“Hắc Bạch Niết Bàn? Đây chính là tuyệt kỹ hợp kích của hai người sao? Quá yếu!”
Trước bản đồ Thái Cực âm dương, tay Diệp Thiên vẫn đặt ở trung tâm bản đồ Thái Cực, giọng nói lẳng lặng truyền tới, mang theo chút cợt nhả.
Tuy chiêu liên thủ của hai người này rất mạnh nhưng cậu đã bước ra từ thần linh mật tàng, đã thông thấu đạo lý dùng linh khí của Linh Tuyền Sinh Mệnh, linh khí tản ra trong tứ chi bách hài.
Năm phần linh khí bị Phệ Thiên Huyền Khí đồng hóa khiến Phệ Thiên Huyền Khí cũng biến chất từ đó. Năm phần linh khí đã bị cơ thể của cậu hấp thu, cường hóa tế bào giúp Phệ Thiên Chi Thể nâng cao một bậc.
Tuy Hắc Bạch Niết Bàn này mạnh, có thể phá hủy mười trực thăng Cobra nhưng với cậu, nó chỉ thường thôi.
“Hừ!”
Nghe thế Doyle cười lạnh.
“Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự cho rằng ngăn được Niết Bàn thì có thể ngăn cản liên thủ hợp kích của chúng tôi sao?”
“Cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”
“A?”, Diệp Thiên nâng mắt, dường như có chút bất ngờ.
Doyle khoanh tay, giọng lạnh lẽo, Jone bên cạnh cũng hừ lạnh.
“Trong trăm năm nay, chúng tôi đã tiến hành thay đổi Hắc Bạch Niết Bàn, vốn dĩ nó có một tầng thôi nhưng giờ đối đầu với cậu, Hắc Bạch Niết Bàn cũng có tầng thứ hai rồi!”
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay là ngày chết của cậu!”
Giọng của ông ta vừa dứt, bàn tay hơi khép lại.
Khi siết chặt bàn tay, linh khí như quả khí cầu bị thủng, phun mạnh khí về một hướng, đó đúng là hướng của Thái Cực Đồ màu trắng đen.
Thái Cực Đồ trắng đen thêm vào linh khí thì xoay tròn cực nhanh lần nữa, ma sát với tay của Diệp Thiên, tạo thành tia lửa và tiếng kim loại chói tai.
“Hử?”
Ánh mắt Diệp Thiên đọng lại, cậu cảm nhận được một sức mạnh mơ hồ đang tuôn ra như suối phun từ trong Thái Cực Đồ.
Ầm ầm!
Cậu còn chưa kịp có phản ứng, đồng tử co rụt thì một tiếng vang lớn xuất hiện, truyền ra chung quanh.
Thái Cực Đồ phóng ra hai luồng sáng trắng, đen, bao phủ cả bầu trời nơi đó. Không gian hơn mười trường bị bao phủ hoàn toàn, Thái Cực Đồ bay lên cao rồi nổ mạnh như lựu đạn trong nháy mắt.
Một đám mây hình nấm lao thẳng lên trời, cường lực đánh vào, đẩy trung tâm vụ nổ ra chung quanh, gió xao động, cát bị cuốn lên không.
Điển Vinh cách vụ nổ hơn trăm trượng mà vẫn cảm nhận được năng lượng đáng sợ bên trong, không chỉ thế, dưới sự trùng kích to lớn của Thái Cực Đồ, ông ta lùi ra sau nửa bước, từ đó cũng nhìn ra sức mạnh của vụ này mạnh cỡ nào.
Tần Đông Tuyết đứng bên dưới, mắt đẹp rung động, không dám tin vào mắt mình, cô ấy biết võ giả rất mạnh, có rất nhiều cao thủ, nắm quyền sinh sát trong tay. Nhưng cô ấy vẫn có khái niệm về sự mạnh mẽ này.
Dưới vụ nổ của Thái Cực Đồ, cô ấy chấn động rồi.
Không nói gì khác, chỉ nhắc tới uy lực cú nổ này thôi cũng được san bằng ba, bốn tòa cao ốc, tương đương mười ký thuốc nổ C4. Năng lượng đáng sợ như vậy chẳng khác nào vũ khí chiến tranh, thế thì sao cô ấy không hoảng cho được?
Đám vệ sĩ còn cũng hoảng hốt, có kích động muốn quỳ xuống đất vái lạy. Phần lớn họ đều là binh vương xuất ngũ, tất nhiên biết rõ sự đáng sợ của vũ khí hiện đại, Thái Cực Đồ nổ như thế đã vượt xa 90% vũ khí hiện đại.
Thế còn không bằng nói rằng, hai người trung niên mặc đồ trắng đen trên trời kia có thể hủy diệt cả một trấn, thậm chí còn có thể phá hư cả một thành phố lớn.
Thế này đã không khác nào thần linh!
“Ha ha!”
Trong đám mây hình nấm, chẳng thấy Diệp Thiên đâu, nhìn cảnh này, Hắc Bạch Song Sát cười to.
“Cái gì mà Đế Vương Bất Bại, chỉ là một nhân tài nổi tiếng mới nổi thôi. Có thể khiến người của viện trọng tài và La Võng kinh ngạc thì đúng là lợi hại đấy, nhưng cũng chỉ là khá mà thôi”.
“Đối mặt với vương cấp trăm năm như chúng ta, cuối cùng tên này cũng chỉ là kẻ đến sau, đó là sự chênh lệch giữa vương cấp mới và cũ!”
Hai người cười to, giờ Điển Vinh mới khôi phục tinh thần, mặt mày âm trầm, đồng tử co rụt.
Ông ta không ngờ Hắc Bạch Niết Bàn lại có thể được khai phá tới mức đó, còn có sức mạnh nổ tần hai nữa chứ.
“Diệp Lăng Thiên?”
Ông ta mở to mắt nhìn đám mây hình nấm, trong khói đen dày đặc, ông ta đã không cảm nhận được hơi thở của Diệp Thiên.
Siêu cấp cường giả mới xuất hiện của võ đạo Hoa Hạ này đã chết như thế sao?
Chương 698: Cái chết của Diệp Lăng Thiên?
Cậu ta chết rồi sao?
Đám mây hình nấm màu đen trên bầu trời mãi vẫn không tan, một lúc lâu sau, Tần Đông Tuyết mới hồi phục tinh thần, trên mặt mang theo tiếc thương lớn lao và khiếp sợ vô cùng.
Diệp Thiên mạnh mẽ đến nhường nào, cô ta đã chứng kiến rõ ràng, ngay cả lão tông chủ Điển Vinh của Phi Giáp Môn cũng phải bái phục chịu thua trong lần đánh cược với Diệp Thiên, sau khi cậu tiến vào ốc đảo còn canh giữ bên ngoài giúp cậu, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Diệp Thiên to lớn đến nhường nào.
Vừa rồi một chiêu của Diệp Thiên đánh ra khe rãnh trước người bọn họ cũng đủ để thấy được sức mạnh to lớn của Diệp Thiên, nhưng cô ta không ngờ trên đời này, người mạnh càng có người mạnh hơn, Diệp Thiên đã đứng ở trên mây cao, nhưng rõ ràng trên mây cao còn có động trời khác.
Một chiêu của Hắc Bạch Song Sát giống như mười ký thuốc nổ C4 đột nhiên phát nổ, uy lực quá mức khủng khiếp, cho dù là Diệp Thiên mạnh như vậy, cô ta cũng không tin cậu có thể sống sót trong đám nổ kia.
Đám mây hình nấm càng dâng cao càng chứng tỏ vừa rồi vùng trời kia đã trải qua tàn phá đáng sợ cỡ nào, mà bóng hình Diệp Thiên biến mất ở trong đó, không còn thấy chút dấu vết nào, tỉ lệ sống sót cực kỳ bé nhỏ.
“Khốn kiếp!”
Ánh mắt Điển Vinh thay đổi kịch liệt, không nhịn được mắng ra tiếng, nhưng trong lòng lại là sợ hãi.
Ông ta thật sự không ngờ, trăm năm trôi qua, Hắc Bạch Song Sát lại có thể phát triển tuyệt kỹ hợp kích của bọn họ đến trình độ như vậy.
Hắc Bạch Niết Bàn năm đó có uy lực cực lớn, nhưng cũng chỉ là biến hóa tầng thứ nhất, mặc dù ông ta và vương cấp phương Đông kia hợp sức không cách nào hoàn toàn chống đỡ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tiếp được.
Mà trăm năm trôi qua, thế mà Hắc Bạch Song Sát đã tiến vào biến hóa tầng thứ hai, ngoại trừ Hắc Bạch Thái Cực Đồ mạnh mẽ, vậy mà còn có thể dẫn nổ.
Thái Cực Đồ khổng lồ này là do chân nguyên của hai người Hắc Bạch Song Sát ngưng tụ tạo thành, khi nổ tạo ra sức mạnh đủ để xé tan siêu phàm thần phẩm cách đó mấy chục mét thành mảnh nhỏ, dao động còn sót lại cũng đủ để khiến cao thủ cảnh giới siêu phàm hộc máu trọng thương. Mà Diệp Thiên, mặc dù tu vi cực cao, nhưng người ở ngay trung tâm vụ nổ, có thể tưởng tượng được mức độ tổn thương sẽ kinh khủng như thế nào.
Ông ta có thể khẳng định, lúc này cho dù Diệp Thiên chưa ngã xuống, nhưng chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng, đánh mất chín mươi chín phần trăm sức chiến đấu, thậm chí tổn thương đến căn cơ tu luyện, từ nay về sau chẳng khác người thường.
Giờ phút này ngoại trừ căm tức đến cực hạn, ông ta còn cảm thấy hơi may mắn.
Nếu như vừa rồi ông ta cùng đón đỡ Hắc Bạch Niết Bàn với Diệp Thiên, vậy thì lúc này trong tâm vụ nổ sẽ nhiều thêm một người là ông ta.
Cho dù dựa vào sức chống đỡ của cơ thể ông ta thì cũng chắc chắn bị thương nghiêm trọng.
“Ha ha!”
Hắc Bạch Song Sát ngửa mặt lên trời cười ha hả, hết sức hài lòng về sức phá hoại do tuyệt kỹ hợp kích gây ra.
Năm đó khi bọn họ chiến đấu với Điển Vinh và vương cấp phương Đông kia đã phát hiện Hắc Bạch Niết Bàn vẫn còn kẽ hở để biến hóa, sau đó họ dùng thời gian trăm năm dốc lòng nghiên cứu võ đạo, một lòng nâng cao tuyệt kỹ hợp kích, cuối cùng phát triển ra Hắc Bạch Niết Bàn tầng thứ hai.
Hai người thoáng nhìn đám mây hình nấm đang dần dần dâng cao, sau đó dời mắt về phía Điển Vinh.
“Điển Vinh, ông nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi ông không đón đỡ Hắc Bạch Niết Bàn với Diệp Lăng Thiên, nếu không bây giờ ông cũng sẽ có kết cục giống như cậu ta, cho dù ông có được cơ thể Kim Cương Bất Bại thì cũng bị thương nặng!”
Jone lạnh lùng nói.
Điển Vinh cũng không phản bác, ông ta nhắm hai mắt lại, tiếng nói vô cùng trầm thấp.
“Không ngờ trải qua trăm năm, các ông lại phát triển tuyệt kỹ đến mức này, hận vì năm đó tôi và anh Lục không cách nào đánh bại các ông, để hôm nay các ông giết hại một cao thủ thiên tài mới của Hoa Hạ chúng tôi!”
Trong lòng ông ta vô cùng áy náy, là một trong những thành viên và cán bộ của Liên minh Võ thuật, còn là người bên trong các thành viên từng trao đổi với Long Hoàng, nội dung là muốn âm thầm trợ giúp Diệp Thiên, không thể để cậu bị vương cấp phương Tây giết chết.
Nhưng hôm nay, Diệp Thiên bị tuyệt kỹ hợp kích của Hắc Bạch Song Sát nổ cho không thấy tăm hơi ở ngay trước mặt ông ta, ông ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, điều này khiến ông ta vô cùng chán nản.
“Diệp Lăng Thiên là một trong những tồn tại đỉnh cao của Hoa Hạ chúng tôi, cũng là thành viên tương lai của Liên minh Võ thuật chúng tôi, các ông giết cậu ta rồi, từ hôm nay trở đi, Liên minh Võ thuật chúng tôi chính thức trở thành kẻ thù một mất một còn của La Võng các ông!”
Ông ta nhìn chằm chằm Hắc Bạch Song Sát, trong lời nói ẩn chứa sát ý.
Hắc Bạch Song Sát nghe vậy, khinh thường chẳng thèm ngó đến, mang theo mấy phần trào phúng.
“Điển Vinh, chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, nói những lời hung ác này với chúng tôi có tác dụng gì sao?”
“Lại nói, La Võng và Liên minh Võ thuật vốn thuộc hai phe phương Tây và phương Đông đối lập với nhau, chẳng phải vốn đã là kẻ thù một mất một còn rồi sao?”
Jone liếc mắt nhìn Điển Vinh, khóe miệng nở nụ cười mỉa.
Trên mặt Doyle cũng tràn đầy tươi cười, Diệp Thiên bị Hắc Bạch Niết Bàn của bọn họ nổ chết, trừ bỏ được mối họa lớn của La Võng, đương nhiên bọn họ cảm thấy hài lòng mỹ mãn rồi.
Ông ta cúi đầu nhìn Đàm Băng Băng ở bên dưới, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đàm Băng Băng lộ đầy tuyệt vọng.
Chỉ thấy Doyle nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng dữ tợn.
“Ripper, cô vốn là một trong những sát thủ át chủ bài của La Võng chúng tôi, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng Sát thủ quốc tế, từ trước đến giờ La Võng chúng tôi đối xử với cô không tệ, nhưng không ngờ cô lại vì một người ngoài mà phản bội La Võng, còn trở thành người hầu của cậu ta!”
“Dựa theo bộ luật thép của La Võng, cô nên bị phế bỏ tu vi, vĩnh viễn nhốt vào địa lao của La Võng, ở trong đó nếm trải mùi vị dày vò đến hết quãng đời còn lại, là cô tự đi theo chúng tôi, hay vẫn phải để chúng tôi ra tay?”
Jone cũng nhìn xuống, trong mắt đều là lạnh giá.
“Ripper, cô hẳn phải biết, cho dù cô giãy giụa như thế nào thì cũng vô dụng, đã mất đi che chở của Diệp Lăng Thiên, trái lại tôi cũng muốn nhìn thử xem, còn có ai có thể đến cứu cô!”
Trong lòng Đàm Băng Băng lạnh buốt, đối mặt với hai hộ pháp của La Võng này, cô ta thật sự ngay cả suy nghĩ chống lại cũng không có, giữa siêu phàm thần phẩm và vương cấp trăm năm, quả thật kém quá xa.
Đã mất đi che chở của Diệp Thiên, cô ta cũng chỉ là dê con đợi làm thịt, không thể trốn đi đâu được.
Nhìn đám mây hình nấm chưa hề tiêu tan đi kia, nghĩ đến Diệp Thiên vì cô ta mà dũng cảm đứng ra chiến đấu với Hắc Bạch Song Sát rồi ngã xuống, trong lòng vô cùng đau xót, một giọt nước mắt chảy xuống.
Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt toát vẻ kiên quyết.
“Tôi sẽ không về La Võng với các ông, nếu chủ nhân đã vì tôi mà chết, vậy tôi là người hầu của cậu ấy cũng không có tư cách sống tiếp, các ông giết tôi đi!”
Cô ta tản hết chân nguyên trên người, không còn chút phòng ngự nào, chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ vươn đầu chịu chết, vậy mà không hề có biểu cảm sợ hãi khi đứng trước cái chết.
“Ồ?”
Hắc Bạch Song Sát cũng hơi bất ngờ về phản ứng của Đàm Băng Băng, nhưng bọn họ có tu vi hơn trăm năm, đã sớm nhìn thấu việc đời, đối mặt với tính mạng con người đều là lạnh nhạt, không thèm để ý giống như đối với con sâu cái kiến.
Cho dù Đàm Băng Băng là một vị siêu phàm thần phẩm, cũng từng là sát thủ cao cấp của La Võng, nhưng trong mắt bọn họ cô ta cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đàm Băng Băng, hai người nở nụ cười lạnh lùng, trên bàn tay đã ngưng tụ ra chân nguyên.
“Ripper, đây là lựa chọn của bản thân cô, Diệp Lăng Thiên đã chết, nếu cô muốn chọn xuống địa ngục với cậu ta, chúng tôi giúp cô!”
Jone mở ra năm ngón tay, chân nguyên ngưng tụ ra lơ lửng trên không trung, chuẩn bị đánh xuống Đàm Băng Băng.
Nhưng vào lúc này, tiếng xé gió đột ngột truyền đến.
“Vèo!”
Một ánh kiếm màu xanh lam từ bên trong đám mây hình nấm chém ra, chỉ trong chớp mắt, hai người Hắc Bạch Song Sát cảm thấy hơi thở nguy hiểm mãnh liệt phả vào mặt, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên.
Khoảng cách của Doyle ở khá xa, ông ta kịp thời lùi về phía sau mười trượng, còn Jone ở phía trước lại chỉ kịp nghiêng người né tránh, luồng kiếm khí màu xanh lam kia khẽ lướt qua cánh tay trái của ông ta, cắt đứt toàn bộ cánh tay trái của ông ta.
“Cái gì?”
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ bất ngờ.
“Chỉ là tuyệt kỹ hợp kích mà cũng muốn giết tôi sao?”
Tiếng nói lạnh nhạt từ trong đám mây hình nấm truyền ra, mọi người hoảng sợ ngước nhìn, một bóng người dần dần hiện rõ.
Chương 699: Một kiếm đánh bại Song Sát
“Ầm!”
Kiếm quang xanh lam di chuyển với tốc độ ánh sáng, chỉ lướt ngang trước mặt mọi người, sau đó tiếng vang bén nhọn liền vang lên, tay trái của Jone đã bị đứt rời.
Jone nhìn cánh tay bị chém cụt của mình, cơn đau truyền đến, lại không có phản ứng gì nhiều, mà trong lòng ông ta càng cảm thấy chấn động hơn, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Sao có thể chứ?”
Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm đám mây hình nấm, chỉ nhìn thấy một bóng hình dần dần ngưng tụ lại, làn gió thổi qua cuốn trôi mây đen, cuối cùng xuất hiện một thanh niên cao lớn cứng cáp, không phải Diệp Thiên thì còn ai được chứ?
Toàn bộ quần áo trên người Diệp Thiên đều rách nát, tựa như vừa trải qua một trận nổ kinh người vậy, bi thiêu rụi hầu như không còn gì, gần như chỉ còn lại từng sợi tơ chỉ, quần thường bên dưới cũng bị cháy gần hết, trông rất chật vật.
Nhưng gương mặt cậu vẫn vô cùng tự tin, hai mắt sáng rực, cả người từ trên xuống dưới không hề có vết thương, không hề bị tổn hại gì.
Đàm Băng Băng nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên, lúc này cô ta mới phản ứng lại, bản thân đã cùng Diệp Thiên thực hiện khế ước thần hồn, một khi Diệp Thiên chết đi thì khế ước thần hồn trong cơ thể cô ta sẽ tự động biến mất.
Mà hiện tại, khế ước thần hồn vẫn nguyên vẹn như cũ, rõ ràng Diệp Thiên cũng chưa từng thất bại, cô ta gần như đã quên mất chuyện này!
Nhìn Diệp Thiên xuất hiện, đôi mắt Đàm Băng Băng lại càng ngấn nước, khoảnh khắc vừa rồi, thật sự cô ta có ý định chịu chết cùng Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên? Cậu chưa chết?”
Jone ôm cánh tay bị cắt cụt, không kiềm được lùi ra sau cả mười trượng, đứng cùng chỗ với Doyle, ánh mắt thay đổi không ngừng.
Ánh mắt Doyle cũng hoảng hốt, như thể không