*Chương có nội dung hình ảnh
Quả nhiên ánh mắt của Diệp Thiên đã trở nên lạnh lùng hơn. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tiêu Trường Hà, là ngày vui, cậu không định ra tay đánh ai bị thương. Nhưng lúc này cậu đã chuẩn bị thay đổi quyết định rồi.
Đúng lúc này, một người đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, đó chính là quản gia nhà họ Tiêu, trên mặt ông ta lộ ra vẻ sợ hãi, xông thẳng về phía Tiêu Trường Hà.
"Ông chủ, ông chủ, có người tới, có người tới!"
Người quản gia trông kinh hãi, như thể ông ta đã nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm.
"Ông Lý, có chuyện gì vậy? Ai tới? Ai mà lại khiến ông phải hoảng sợ như vậy?"
Tiêu Trường Hà vốn đang nghĩ cách giúp Diệp Thiên giải quyết chuyện của Hứa Lương, nhưng lúc này nhìn thấy quản gia đang hoảng sợ bước vào liền cảm thấy hơi kỳ lạ.
Người quản gia nuốt nước bọt và giọng nói của ông ta run rẩy.
"Là xe quân sự!"
"Xe của quân khu Thành Môn!"
"Cái gì?"
Quản gia vừa nói dứt lời, mắt Tiêu Trường Hà lập tức nheo lại, sắc mặt của những vị khách có mặt cũng thay đổi rất nhiều, đủ các trạng thái khác nhau.
Với tư cách là thiếu tá địa phương ở tỉnh Vân, Hứa Lương cũng hơi giật mình và cảm thấy khó tin!
Quân khu Thành Môn là một trong bảy quân khu lớn ở Hoa Hạ, phụ trách việc quân sự ở bốn tỉnh Kiềm, Vân, Xuyên, Tạng, tung hoành khắp khu vực Tây Nam.
Hứa Lương không hiểu, tại sao một chiếc xe từ quân khu Thành Môn lại đột ngột đến nhà họ Tiêu này?
Ông ta liếc nhìn Tiêu Trường Hà đang ngồi ở ghế chính, trong lòng hiểu rõ, năm xưa Tiêu Trường Hà là chỉ huy quân đoàn Vân Nam, bây giờ đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng của ông