Thôi Vinh Nguyên liếc nhìn Hứa Lương, khẽ gật đầu, không hề có nhiều biểu cảm, nhưng Hứa Lương cũng không dám tỏ vẻ không vui mà chỉ tươi cười đáp lại.
Thôi Vinh Nguyên quay đầu lại thấy trên sân có quân lính mang theo súng thì ánh mắt chợt ngưng lại, lông mày nhếch lên.
"Thiếu tá Thôi, khách quý khách quý. Thực sự không ngờ ông lại đến nhà họ Tiêu đường đột thế này. Thật đúng là rồng đến nhà tôm mà!”
Tiêu Trường Hà đã đứng dậy và đi tới, thái độ rất lịch sự.
"Ông Tiêu!"
Thiếu tá Thôi nhìn thấy Tiêu Trường Hà liền cung kính chào ông ta với nghi thức quân đội. Ông ta là quân nhân nên kính trọng nhất là những người lính già cúc cung tận tụy vì đất nước như Tiêu Trường Hà.
Tiêu Trường Hà được coi trọng mà cảm thấy e dè, hai tay ông ta nắm lấy cánh tay Thôi Vinh Nguyên, định đưa ông ta vào chỗ ngồi.
"Ông Tiêu, ông không cần khách sáo. Hôm nay là lễ mừng thọ của ông, tôi đến vội quá, có việc gấp cần phải giải quyết nên không chuẩn bị quà cáp gì, xin cáo lỗi với ông trước!”
Thôi Vinh Nguyên khéo léo gỡ tay Tiêu Trường Hà ra.
"Có điều tướng Lương cũng sắp đến đây, mong ông Tiêu có thể bố trí một chỗ hợp lý trong trang viên của nhà họ Tiêu để tiện cho trực thăng đáp xuống!”
Ông ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều rúng động.
"Tướng Lương?"
Trong bốn tỉnh Vân, Kiềm, Xuyên, Tạng, người duy nhất được gọi là tướng Lương chính là thống soái tối cao của quân khu Thành Môn, một viên tướng duy nhất tên là Lương Long Đình!
Nhưng trước giờ Lương Long Đình đều bận việc quân sự, lại đóng quân ở quân khu Thành Môn, làm sao hôm nay có thể đi xuyên qua một tỉnh mà đến Côn Thành của tỉnh Vân này được chứ?
Hơn nữa nghe giọng điệu của Thôi Vinh Nguyên, hình như Lương Long Đình sẽ di chuyển bằng máy bay trực thăng tới đây. Như thế này có phải sắp xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì hay không?
"Thiếu tá