*Chương có nội dung hình ảnh
Bộc Phá ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếng như chuông đồng, sợ là cả bãi huấn luyện đều có thể nghe thấy tiếng của anh ta.
Năm nay anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng đã có tu vi gần đến võ sư, luôn đứng đầu bảng xếp hạng đấu đơn trong huấn luyện của Nam Long Nhận, trước giờ chưa từng thua, đương nhiên là khá tự tin.
"Hừ!", khóe miệng Diệp Thiên bỗng nhếch lên, khẽ cười thành tiếng.
"Anh mà cũng được gọi là vua đánh đơn, tôi đúng là không dám tâng bốc trình độ tổng thể của Nam Long Nhận".
"Cậu!", ánh mắt Bộc Phá tối sầm, lập tức nổi giận. Nếu không phải Diệp Thiên có thân phận là tổng giáo quan, thì e là anh ta đã xông lên đánh cho một trận nhừ tử rồi.
"Tôi làm sao? Anh nghĩ anh xưng hùng ở Nam Long Nhận, chưa thua bao giờ là giỏi lắm sao?".
Ánh mắt Diệp Thiên đầy coi thường.
"Vậy tôi xin hỏi anh một câu, trong cuộc thi Nam Bắc không lâu trước đó, lúc giao đấu với Bắc Long Nhận, anh đỡ được mấy chiêu?".
Cậu vừa nói xong, Bộc Phá lập tức im bặt, các thành viên Nam Long Nhận còn lại, ai nấy đều câm như hến, xiết chặt nắm tay.
Đây quả thực là trận chiến đáng xấu hổ mà bọn họ không thể phản bác.
Trận chiến với Bắc Long Nhận gồm có sáu trận, thì bọn họ thua cả sáu, thua một cách thảm hại. Những người khác hầu như đều thua trong vòng mười chiêu, còn Bộc Phá có sức chiến đấu mạnh nhất cũng chỉ chống được hai mươi mấy chiêu là bị đánh bay khỏi sàn đấu.
"Đều là Long