Trở thành người thắng cuộc trong quân đội, chỉ có thắng chứ không có thua, chuyện này nghe dễ dàng vậy sao?
Cho dù quả thực có người làm được, thì bọn họ cũng không tin người đó là Diệp Thiên.
Bộc Phá hít sâu một hơi, khiến giọng nói của mình trở nên tự nhiên hơn chút, rồi lại chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội.
"Tổng giáo quan, nói hay thì ai mà chẳng nói được!".
"Nếu cậu đã nói sẽ khiến chúng tôi trở nên mạnh nhất trong quân đội, thì không ngại đấu tay đôi với chúng tôi chứ?".
Giọng nói của anh ta sang sảng, ý chí chiến đấu trong mắt hừng hực.
Diệp Thiên nghe thấy thế thì nhếch miệng cười đầy chế giễu.
"Ồ, anh muốn ra tay với tôi sao?".
“Ồ? Anh muốn ra tay với tôi sao?”.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn về phía Bộc Phá, ánh mắt hờ hững.
“Báo cáo tổng giáo quan, vâng, tôi muốn xin tổng giáo quan chỉ dạy!”.
Giọng nói Bộc Phá vang to, khí thế hơn người.
Nói dễ nghe thì anh ta muốn xin Diệp Thiên chỉ dạy, nhưng thật ra là muốn thử bản lĩnh của cậu, xem cậu lấy tư cách đâu nói bọn họ là kẻ yếu và kẻ thất bại.
Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức tổng giáo quan, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử Nam Long Nhận. Theo anh ta thấy, có lẽ Diệp Thiên là con cháu của nhà nào cấp cao, nhờ quan hệ với bên trên nên mới đến Nam Long Nhận treo hờ chức tổng giáo quan lấy tiếng, làm đẹp lý lịch, anh ta không cho rằng Diệp Thiên có tài cán gì hơn người.
“Xin chỉ dạy?”.
Diệp Thiên nhìn những người khác một lượt, nở nụ cười khó hiểu.
“Các anh cũng nghĩ thế sao?”.
Những người khác đều gật đầu,