Mặc dù nói chẳng đâu vào đâu nhưng khi được chia sẻ ra những cảm xúc của mình thì Lâm Sơ Nguyệt đã bớt lo hơn hẳn.
Ngụy Ngự Thành cúi đầu nhìn túi đồ trong tay cô: “Cái gì thế?”
“Quà cho mẹ anh đấy.”
Anh cũng không hỏi kĩ càng, lái xe mất một tiếng đồng hồ thì đã đến nhà họ Ngụy.
Nơi đây không hẻo lánh cho lắm, xung quanh được bao bọc bởi một khu vườn hoàng gia đã được tân trang lại từ thời nhà Minh, mở cửa cho du khách đến tham quan vào các ngày trong tuần.
Nhà bát giác như ẩn như hiện dưới khóm trúc xanh tươi sau lớp bảo vệ của bức tường trắng với mái ngói đen tuyền.
Hôm nay là thứ bảy nên rất đông khách du lịch ghé chơi, làn đường nhộn nhịp người xe qua lại.
Đi đến ngã ba rồi rẽ phải, con đường đã hẹp đi nhiều.
Có cổng an ninh cách đó chừng trăm mét nhưng chẳng ai dám mon men đến gần.
Ngụy Ngự Thành giảm tốc độ, sau khi hệ thống nhận diện, cánh cửa đã tự động mở ra cho xe đi vào.
Có vị khách ngạc nhiên: “Thì ra xe cũng vào được à?”
Hướng dẫn viên du lịch giải thích: “Trong đây là nhà của người dân, xe của chủ nhà thì mới vào được.”
Những tiếng xì xào cảm khái xôn xao mảnh vườn.
Đi thêm hai, ba phút nữa đã đến cổng nhà, trông chốn đây hệt như một khu vườn tư gia – nơi cất giữ những kỉ vật quý giá.
Cây cỏ hoa lá trong sân được chăm sóc cẩn thận, đàn cá koi trong ao quẫy đuôi xin ăn, có một cây cầu được xây bắc qua ao.
Khi đi ngang qua, Ngụy Ngự Thành tiện tay vốc thức ăn trên giá gỗ rồi vẩy tay xuống cho cá ăn.
Lâm Sơ Nguyệt nghiêng mặt nhìn đàn cá koi chen nhau há miệng, con nào con nấy béo núc ních.
“Này.” Cô dừng chân: “Hôm nay em xinh không?”
“Xinh.”
“Qua loa thế, anh còn chả ngắm tử tế.”
Anh ôm eo cô: “Anh nói mà em còn không tin, đi nào, để mẹ anh phân xử.”
Đúng lúc ấy, cửa trong đã mở ra, thím giúp việc không kìm được nét hân hoan trên khuôn mặt: “Cuối cùng cũng đến rồi, bà chủ mong ngóng lâu lắm rồi đấy.
Chào Tiểu Nguyệt, vào nhà thôi.”
Anh lên tiếng chào hỏi: “Thím Triệu.”
Cô cũng gọi y theo anh.
Anh thì thầm với cô: “Thím đã ở bên mẹ anh từ lúc mẹ anh về nhà chồng, thím tốt lắm, như người thân trong nhà anh vậy.”
Lâu Thính Bạch bước ra ngoài hiên, bác mặc bộ sườn xám màu xanh dương thêu họa tiết hình con công được may đo chỉnh sửa kĩ càng, Những tia sáng phiêu du theo từng chuyển động của bác, trông bác từa tựa như một mặt hồ sâu lắng yên ả, khí chất tỏa ra cũng ngời ngợi hơn người.
Ánh mắt bác đong đầy nét cười, cứ nhìn mãi về nơi cô.
Ngụy Ngự Thành nhếch mắt, trông chẳng đứng đắn chút nào: “Mẹ bất công quá đấy.
Còn không thèm nhìn con luôn?”
Bác giễu cợt: “Nhìn ba mươi mấy năm trời, anh còn thay hình đổi dạng được nữa à? Nếu anh không dẫn người yêu về thì chả được vào nhà đâu đấy.
Lâm Sơ Nguyệt, cháu xem có đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười: “Bác nói đúng ạ.”
Mở đầu tự nhiên thế này nên giờ lo lắng chỉ còn là phù du.
Cô tặng bác túi quà trong tay mình: “Bác ơi, đây là quà gặp mặt cháu gửi bác ạ.”
Lâu Thính Bạch cũng không lấy lệ, vừa nhận quà đã mở ra ngay.
Mắt bác sáng lên, ấy là một chiếc khăn lụa được nhuộm màu thủ công với sắc xanh navy nền nã, hoa văn không quá phức tạp nhưng cách màu phối màu đậm nhạt lại vô cùng tinh tế.
Cô nói: “Hơn nửa năm trước cháu có ở huyện Nam Thanh mấy tháng, phụ nữ ở đấy họ nhuộm thủ công giỏi lắm nên cháu cũng học theo được sơ sơ, chiếc khăn này do chính tay cháu nhuộm ạ.
Nếu bác không chê thì dùng khăn để buộc tóc hoặc vấn lên đầu cũng tô điểm lắm, trông cực kì độc lạ ạ.”
“Còn làm vòng tay được nữa, quá hợp với bộ đồ bác đang mặc luôn.” Lâu Thính Bạch vươn tay ra: “Sơ Nguyệt đeo khăn giúp bác với.”
Lâm Sơ Nguyệt không lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo mà cô đeo cho bác một cách vô cùng thoải mái, Cô khéo tay, thắt khăn rồi chỉnh hướng nút thắt cho bác, khen thật lòng: “Đẹp lắm ạ.”
“Tiểu Nguyệt đến rồi.” Ngụy Bộc Tồn đeo chiếc kính gọng vàng siêu mỏng đang bước xuống tầng.
Bác không còn trẻ nữa nhưng dáng đứng bác thẳng thắp, trông không già chút nào.
Cô mỉm cười khôn khéo: “Cháu chào bác ạ.”
Bác trai mang trong mình khí chất nho nhã của giới quý tộc Thượng Hải thuở ban xưa, tựa như một nhân vật bước ra từ trong phim vậy.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu được nguồn gen trao cho Ngụy Ngự Thành một nhan sắc đỉnh cao như thế này đến từ đâu rồi.
“Bác nghe Tiểu Diễn nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, đúng là thằng bé không nói ngoa chút nào.” Ngụy Bộc Tồn cũng lịch sự nhã nhặn chứ chẳng hề phách lối: “Cháu ngoại của bác làm người ta phải lao tâm khổ trí, nhưng năm nay đã thay đổi nhiều, ai cũng thấy được, không thể không nhắc đến công lao của cháu.”
Đến giờ thì Lâm Sơ Nguyệt vừa mừng vừa lo thật rồi, cô nở nụ cười ngượng ngùng: “Thực ra cháu cũng không lo lắm đâu, nhưng bác khen cháu thế này làm cháu ngại quá.”
Vừa hay Lâu Thính Bạch đã vỗ về cô: “Cháu gồng gánh được mà, sau Ngự Thành có tệ bạc với cháu thì cứ nói cho bác biết.”
Giọng Ngụy Ngự Thành đong đầy thương yêu, anh trả lời một cách miễn cưỡng: “Con nào dám.”
“Anh mà không dám cơ đấy.” Bác gái chẳng tin cho nổi, vừa pha trà vừa trò chuyện: “Sao Dư Tinh không đến?”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, không ngờ bác vẫn còn nhớ Lâm Dư Tinh.
“Lần sau đến dẫn thằng bé đi cùng nhé.
Thằng bé lễ phép, hiền lành ngoan ngoãn, bác thích lắm.”
Ngụy Ngự Thành điềm nhiên tiếp lời: “Mẹ thích cô ấy hay thích Dư Tinh thế?”
Bác cười đáp: “Thích hết chứ.”
Lâm Sơ Nguyệt dần ngộ ra hai bác là người rất dễ bắt chuyện, dù nói về chủ đề gì thì cũng cực kì thú vị.
Sau đó, Ngụy Ngự Thành trò chuyện với bố đôi ba chuyện công việc, liên quan đến lĩnh vực Vật lí ít được người ta quan tâm tới, về chất siêu dẫn – công nghệ nano gì đó.
Bất ngờ sao, khi nhắc đến một số thuật ngữ chuyên ngành thì cô cũng nói được mấy câu.
Lâu Thính Bạch ngạc nhiên: “Cháu cũng biết à?”
Cô dè dặt, không dám múa rìu qua mắt thợ.
“Nghe Ngụy Ngụy kể cháu học Tâm lý học nhỉ?” Bác hỏi: “Alfred Adler là người sáng lập trường phái tâm lý học cá nhân đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt: “Bác cũng biết ạ?”
Lâu Thính Bạch ho khan, cũng chẳng dám múa rìu qua mắt thợ.
Cả hai không ai soi ra được manh mối của nhau, thế mà ánh mắt Ngụy Ngự Thành đã đảo qua đảo lại giữa hai bác cháu rồi.
Sau bữa ăn, Ngụy Bộc Tồn và Lâu Thính Bạch dành ra không gian để Ngụy Ngự Thành dẫn cô đi thăm nhà.
Lâm Sơ Nguyệt rất thích khoảnh sân nhà anh, nơi đây tựa như phiên bản thu nhỏ của vùng sông nước Giang Nam vậy.
Cô ngoái ra sau thấy không có ai thì mới thở phào: “Em vẫn run lắm.”
Ngụy Ngự Thành ra vẻ nghiêm túc: “Thế là lỗi của “bà” Lâu rồi, lát nữa anh đi nói với mẹ.”
Cô vội bịt miệng anh lại, quýnh hết cả lên: “Không có chuyện đó! Anh đừng có mà phá đám!”
Anh phì cười, nắm tay cô, dắt cô đi quanh sân nhưng nắng gắt quá nên lại đưa cô vào nhà.
Cô hỏi bất chợt: “Phòng anh ở đâu?”
Anh dẫn cô đi tới phòng mình.
Phòng anh có đến ba cửa sổ, tấm rèm được dệt bằng cói, đồ nội thất bằng gỗ lim cổ, sờ vào thấy vô cùng mịn màng, cả ghế đẩu cũng đắt tiền không kém gì.
Khác với sự sang trọng cao cấp của Minh Châu Uyển, nơi đây mang hơi thở của