Tuổi già đi thì mặt cũng càng dày hơn.
Song, Lâm Sơ Nguyệt vẫn điềm nhiên, bắt chước cái giọng trầm trầm của anh: “Được thôi, thế sau này ở trước mặt em thì anh cũng đừng mặc quần áo nữa.
Chúng ta huề nhau.”
Ngụy Ngự Thành hỏi: “Còn có cái món hời thế cơ à?”
Mặt cô cũng chẳng sưng sỉa gì, cười mắng anh: “Anh có nói chuyện tử tế vào không?”
Anh không trêu cô nữa, rẽ trái vào làn đường chính, lái xe một cách nghiêm túc.
Cô hạ nhiệt độ điều hòa, tiện đường nói: “Chở em về chỗ Hạ Sơ đi, anh phải đi lòng vòng mất.”
Anh đáp: “Không lòng vòng, bọn mình đi với nhau.”
Cô rảnh hơi: “Chủ tịch bận đầu tắt mặt tối mà vẫn còn thời gian đi quan sát dân tình cơ đấy.”
Đèn xanh được nửa đường, anh gạt cần, nhấn chân ga phóng qua ngã tư, giọng điệu ra vẻ nghiêm túc: “Đi thăm em vợ của anh tí.”
Lâm Sơ Nguyệt: “…”
Biết diễn quá cơ.
Hạ Sơ có việc tại cơ quan chính phủ nên chiều không ở văn phòng.
Ngụy Ngự Thành vừa vào đã thấy hoa hồng sâm panh trên bệ tủ trước cửa.
Cô buột miệng: “Nguyệt quý đấy, anh đừng nhìn nhầm.”
Ánh mắt anh ung dung nhìn sang cô, cô hếch cằm, vươn tay hẩy cái chuông gió treo trên cửa, tiếng chuông đinh đang lanh lảnh êm tai.
Anh nhìn chằm chằm bông hoa hồng được treo trên cao, cánh hoa cũng đã ngả vàng vì lâu ngày.
Anh hỏi: “Đây cũng nguyệt quý luôn à?”
Cô đi thẳng vào trong phòng: “Hoa ăn thịt người đấy.”
Lâm Dư Tinh ở tầng hai ló đầu xuống: “Cậu Ngụy đến rồi! Cậu lên xem bộ lego cháu mới lắp này!”
Anh lên tầng, chống một tay lên mặt bàn, tay kia thì quàng qua vai cậu: “Series du hành vũ trụ hả? Mô hình tên lửa này là Long March 3B năm 1997, có trọng tải tới 5000 kg, vào thời điểm bấy giờ thì phải gọi là tuyệt đỉnh.
Tuy nhiên vì linh kiện quan trọng nhất bị hỏng nên vụ phóng tên lửa đã thất bại.”
Anh cầm chiếc hộp vẫn còn nguyên seal lên: “Làm y như đúc, cũng khó đấy.
Đừng nhọc lòng quá, phải để cho mắt được nghỉ ngơi, đừng để chị lo lắng.”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Anh vẫn muốn trò chuyện thêm nhưng ánh mắt cậu bé cố tình né tránh, nhìn đăm đăm vào bộ lego ra vẻ nghiên cứu.
Ắt hẳn cậu không muốn nói chuyện rồi.
Anh buồn cười nhưng cũng không bóc trần cậu: “Cháu cứ chơi đi, cậu không quấy rầy nữa.” Nói rồi đi xuống tầng.
Lâm Sơ Nguyệt “Ớ” lên: “Đã xuống rồi?”
Anh bước đến: “Ừ, trẻ con có tâm sự.”
“Mới nãy còn em vợ mà giờ không bám theo anh thì lại thành trẻ con rồi?” Cô bất bình hộ em mình.
Ngụy Ngự Thành chẳng biết phải làm sao, tẽ tóc cô ra rồi quấn vào ngón tay: “Đừng gây sự mà.”
Cô nghiêng đầu sang bên anh: “Này, đừng có kéo đau em.”
Anh buông tay ra ngay, mặt căng thẳng vô cùng.
Nhưng cái nháy mắt ranh mãnh của cô đã cho anh biết mình bị lừa.
Cả hai vờn nhau trên bàn, điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt bỗng đổ chuông.
Màn hình ngửa lên nên anh thấy cái tên “Sếp Bùi”.
Cô nghe máy ngay trước mặt anh, giọng cực kì lịch sự: “Chào sếp Bùi.”
Anh vội sán đến bên cô, thản nhiên mở xem album ảnh trên bàn.
Cô nghe được mấy câu đã nói: “Ok, anh đang ở đâu? Tôi ra ngay đây.”
Kết thúc cuộc gọi, cô nói: “Em ra ngoài đã, khách đến rồi.”
Anh còn chưa nói gì thì cô đã giao việc: “Đun nước cho em.”
Anh mím môi, trơ mắt nhìn cô ra cửa.
Lâm Dư Tinh ló đầu xuống len lén quan sát, đã thế còn tiện tay chụp trộm bóng lưng Ngụy Ngự Thành.
Cậu gửi ảnh cho Chung Diễn:
– Anh Tiểu Diễn, miêu tả cái xem nào.
Chung Diễn rep rất nhanh, đúng hai chữ:
– Chồng hờn.
Xe của Bùi Ngạn đã đỗ ở ngoài văn phòng, anh đang ngồi trong xe nghe điện thoại nên không nhận ra Lâm Sơ Nguyệt đi tới.
Cửa kính xe hạ xuống nên cô thấy được toàn cảnh bên trong một cách rõ ràng.
Cạnh ghế lái lại xuất hiện đóa hoa hồng sâm panh đẹp mơn mởn, còn có cả một túi quà xinh xắn.
Cô sực hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bùi Ngạn mỉm cười với cô, chỉ tay vào điện thoại.
Cô giơ tay ra điệu OK, im lặng đứng đợi ngoài xe.
Thoáng chốc, anh xuống xe, đi vòng qua bên ghế phụ: “Xin lỗi cô Lâm, để cô đợi lâu rồi.”
“Không sao, tôi cũng đợi chưa được bao lâu.”
Hôm nay Bùi Ngạn ăn mặc rất diện, áo polo sáng màu mang đến cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Mặt trời tỏa nắng rực rỡ, giúp khuôn mặt cũng rạng ngời hẳn lên.
Khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt thì lại quay sang nơi khác với suy nghĩ sâu xa.
Lúc quay lại, mặt anh ánh lên vẻ chân thành: “À thì, cô Lâm, tôi…”
Cô thẳng thắn: “Sếp Bùi, không cần phải tặng hoa đâu, tôi có bạn trai rồi.”
Anh sững sờ nhưng không đến nỗi mất mặt, giọng vẫn ôn tồn như thế: “Tôi không có ý gì khác đâu, đi qua tiệm hoa thấy hoa đẹp quá thôi.
Cô Lâm cứ cầm đi, để trong văn phòng cũng giúp tâm trạng tốt hơn.”
Mà bên cửa sổ.
Ngụy Ngự Thành đứng rịt ở đó uống nước, từng ngụm từng ngụm trôi xuống cổ họng, ánh mắt chẳng biết đang cố tình hay vô ý mà cứ liêng liếc ra ngoài.
Đương lúc kiên nhẫn sắp cạn kiệt thì Lâm Sơ Nguyệt đã quay về.
Cô cầm tập tài liệu trong tay, điệu bộ vừa đi trao đổi công việc về nom hết sức bình thường.
Tự dưng anh buột ra một câu: “Giờ cô Lâm còn bận hơn cả anh rồi.”
Cô cũng chán phải nhìn anh: “Về hưu rồi em nuôi anh.”
*
Hơn tám giờ tối, Ngụy Ngự Thành ra khỏi văn phòng, lái xe về nhà họ Ngụy.
Ngụy Bộc Tồn và Lâu Thính Bạch đang pha trà ở ngoài phòng khách, giúp việc mang dép cho anh nhưng bị anh cản lại: “Lưng thím mới khỏi, để cháu tự làm.”
Đêm xuống, cơn gió đi ngang qua cho cây cối xào xạc ngoài sân, thoang thoảng hương hoa dành dành khiến lòng người thư thái.
Lâu Thính Bạch mặc đồ ở nhà, chiếc khăn choàng dệt kim mềm mại vấn quanh vai, khi quay người lại thì khăn bị tuột xuống: “Về rồi à?”
Anh bước tới, quấn lại khăn cho mẹ rồi đáp: “Vâng.”
“Ăn cơm chưa?” Ngụy Bộc Tồn hỏi.
“Con ăn rồi.” Anh trả lời.
Lâu Thính Bạch ngồi dịch sang phải chừa chỗ cho con trai: “Giờ Sơ Nguyệt ở đâu?”
“Cô ấy ở văn phòng nhà bạn, có cả Lâm Dư Tinh nữa.” Anh cầm chén trà thím giúp việc bưng đến cho anh, xấp giọng rồi hỏi thẳng luôn chứ không lòng vòng gì nhiều: “Bố mẹ thấy cô ấy như thế nào?”
Lâu Thính Bạch hơi cau mày: “Làm mẹ hết hồn đấy, may không phải người lạ chứ không lại tưởng bố mẹ anh làm gì anh.”
Đôi mắt anh thả lỏng, thái độ dịu đi: “Con sai rồi.”
Ngụy Bộc Tồn: “Dư Tinh ngoan, lễ phép, được con bé dạy bảo tử tế.”
Anh hiểu bố muốn hỏi điều gì.
Y rằng… “Quan hệ trong nhà đã ổn thỏa chưa?”
Thật ra trước khi Lâm Sơ Nguyệt đến thì bác trai bác gái cũng đã hiểu được đại khái rồi, cũng chẳng phải bọn họ cố ý tra xét gì mà chính Ngụy Ngự Thành đã rào trước từ lâu.
Gặp nhau vào thứ bảy thì thứ năm anh đã cố tình về nhà.
Anh đã khát khao được thành đôi với ai hay mong muốn đạt được chuyện gì đó thì mọi kế hoạch của anh phải được trót lọt, không có sơ hở gì.
Khỏi cần bố mẹ phải chủ động thì anh đã dập tắt được sự tò mò của hai “bô lão” rồi.
Từ tuổi tác đến trình độ học vấn rồi hoàn cảnh cá nhân của Lâm Sơ Nguyệt đã được liệt kê rõ ràng.
Lâu Thính Bạch nghe thì gật gù mãi, cực kì hài lòng.
Ngụy Ngự Thành thay đổi lời nói: “Nhưng con cũng phải nói cho bố mẹ biết sự thật.
Sơ Nguyệt cái gì cũng tốt, trừ mỗi gia đình ra.”
Ngụy Bộc Tồn: “Bố mẹ li dị hay