“Không làm tình nữa, chúng ta tâm sự đã.”
Ngụy Ngự Thành tránh khỏi người cô, anh ngồi ra mép giường thong thả mặc quần áo vào.
Khi duỗi tay vào ống tay áo, cơ bắp sau lưng ùn ùn kéo đến, nhưng chưa cho Lâm Sơ Nguyệt chấm mút được gì thì anh đã bủn xỉn xỏ nốt tay áo còn lại.
Bảo không làm là không làm luôn, khả năng tự chủ đỉnh quá thể.
Cô buồn bực, sao tự dưng tình thế lại thay đổi xoành xoạch thế này.
Giờ bị nắm thóp tại trận, chứng cứ rõ ràng, nhưng cô cũng không muốn cãi nhau nên khai ra hết: “Đấy là khách hàng hợp tác với Hạ Sơ để mở trung tâm tiếng Anh, dự án cũng lớn, em có xem qua nội dung thì thấy tầm nhìn xa phết.
Hầu hết đều do Hạ Hạ trao đổi với anh ấy nhưng dạo này cậu ấy bận viết báo cáo lắm, còn muốn đánh giá văn phòng nữa nên lắm việc lắm.
Thành ra giờ toàn em đi trao đổi công việc với Bùi Ngạn ấy chứ.”
Ngụy Ngự Thành không thích nghe cô khen mấy gã khác nên buông lời sâu xa: “Em chỉ cần nói trọng điểm ở đây là người ta đang tán em.”
Lâm Sơ Nguyệt im thin thít, ngầm thừa nhận.
Anh nheo mắt: “Nguyệt quý ở văn phòng, hoa ăn thịt người treo trên chuông gió.”
Cô phì cười, giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi.” Đặng, cô thì thầm: “Em cũng xinh mà phải không, thế nên có người tán thì nó bình thường quá còn gì.
Nếu mà chẳng ai cua thì chủ tịch lại chả mất mặt quá?”
Anh hiểu rồi, lại đang gài bẫy đấy.
Cô thấy mặt anh trầm xuống thì ngoắc tay anh: “Em bảo với người ta em có bạn trai rồi.
Hoa còn chả nhận đây này, cái bó ở văn phòng là Hạ Hạ nhận chứ em không biết gì hết.”
Yết hầu lăn nhẹ trong cổ họng, anh “Ừ” với cô, chẳng biết được cảm xúc thật sự là gì.
Nhưng cô cũng thành thật: “Cơ mà chuyện gì ra chuyện nấy, em đã nói rõ ràng rồi, người ta không chịu buông thì đó là việc của người ta thôi.
Vả lại em với Hạ Hạ còn đang hợp tác với người ta, không để quan hệ hai bên lại thêm căng thẳng được.
Đến khi bản thảo đầu tiên được phát hành, đợi bọn họ gửi feedback thì dự án cũng gần xong rồi.”
Trông Ngụy Ngự Thành như đang nghe nhưng lại cũng có vẻ anh toàn bỏ ngoài tai.
Lâm Sơ Nguyệt quơ ngón tay trước mặt anh: “Anh trúng độc à?”
Anh quay mặt sang, bình tĩnh nói: “Là cái người ngồi chung xe với em ở sân bay đợt trước.”
“Đúng, chính xác luôn.” Dứt lời, cô tự dưng ngẩn ra, hét toáng lên: “Em biết ngay mà! Trực giác của em có sai bao giờ!”
Hôm ấy cô cứ cảm giác có xe đi sau mình, đang định nhìn biển số nhưng bị tài xế giục quá nên đành vội vội vàng vàng lên xe.
“Porsche đen đúng không?”
“Ừ.”
Cô ngồi bật dậy, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Cô áp mặt lên lưng anh, nụ cười đong đầy khóe mắt rồi lan vào tận tâm can: “Sao anh lại ghét thế hả Ngụy Ngụy ơi.
Ghét ơi là ghét ý.”
Đã nũng nịu đến nước này rồi, cô nghĩ chắc hẳn núi băng cũng phải tan đi thôi.
Thế mà Ngụy Ngự Thành chả thèm đả động gì, cực kì thủ tiết đẩy cô ra, giọng trầm trầm: “Đừng sờ linh tinh, trong nhà có người.”
Lâm Sơ Nguyệt: “…”
Súng đã lên nòng mà cũng phải cất đi.
Đêm nay anh không làm tình thật.
*
Kể chuyện này cho Hạ Sơ nghe, cô nàng ra ngay cái vẻ đoan chính: “Cậu đừng có mà vứt bỏ chị em, cậu cũng có sai đâu, được người ta tán thì sao, phải để anh ấy khủng hoảng mới đúng chứ.
Tớ chả ưa cái kiểu đàn ông tùy tiện như thế.
Quen cái thói đi.|
Lâm Sơ Nguyệt nằm vật ra giường, vẻ mặt bất lực: “Anh ấy không cãi nhau, không nói nặng lời gì luôn.”
“Ủa?”
“Anh ấy chẳng giống ai, phải làm sao giờ, lúc mà nhìn tớ, cái ánh mắt còn tủi thân kinh khủng, làm tớ ước gì được xồ ra ôm chặt anh ấy vào lòng xong hát à á ơi luôn.” Cô cảm khái: “Hạ Hạ, tớ không lừa cậu đâu, thật đấy, tớ cứ có cảm giác tớ là đứa con gái tệ bạc ý.”
Hạ Sơ: “Stop! Mưu mô chết đi được! Chắc chắn anh ta cố tình đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt lơ ma lơ mơ gật đầu: “Cũng phải.”
“Tôi cũng chả trông mong gì vào cô cả, từ cái ngày đầu tôi quen cô thì tôi đã biết cô là cái loại chó háo sắc 100% rồi.
Cả người Ngụy Ngự Thành chỗ nào cũng đúng gu cô rồi còn gì nữa.
Mà đấy, Bùi Ngạn thì cứ như vậy đã, đừng có ngáng chân tôi, tiền được rót vào tài khoản đã rồi cô muốn làm gì thì làm.” Hạ Sơ cúi người nhéo tai cô: “Nghe rõ chưa!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, thưa nữ vương.”
Thực ra dù Hạ Sơ không nói thì cô cũng không định chuyện bé xé ra to làm gì.
Cô đã nói rõ với Bùi Ngạn là mình đã có bạn trai, không hổ thẹn với lòng.
Với cả, cô cũng không thể hành động theo cảm tính chỉ vì một người đàn ông xong trở mặt với người mình hợp tác được.
May mà mấy hôm nay Bùi Ngạn không đến gặp cô.
Cũng phải biết khó mà rút lui thôi.
Tiết hạ đang trải qua những ngày nóng nhất, nhiệt độ vô cùng khắc nghiệt, cây cối hai bên đường Minh Châu bị cháy nắng, héo tàn hết cả đi, nhìn qua thấy gầy gò thấp bé hơn rất nhiều.
Xe bon bon trên đường tản ra hơi nóng, khi xe chạy nhanh còn tạo ra ảo ảnh thị giác, trông xe như thể đang lơ lửng trên mặt đất.
Chung Diễn lái xe cả đoạn đường mà còn chẳng cảm nhận được xe có bật điều hòa, vừa xuống xe đã đi thêm hai, ba mươi mét nữa, nóng đến mức muốn chửi trời chửi đất.
Lâm Dư Tinh đứng đợi dưới tầng một, khi Chung Diễn đến, cậu vẫn còn đang ngẩn người.
“Hóa đá ở đây đấy à, không nhúc nhích gì cả.” Chung Diễn tự dưng lên tiếng khiến cậu giật bắn mình.
“Bỏ mẹ, không đến mức đấy chứ.” Chung Diễn hốt hoảng vì thấy mặt Lâm Dư Tinh trắng bệch ra.
Mãi sau quen dần thì mới hồng hào lại.
Chính mắt thường còn nhìn thấy rõ ràng nên cậu không dám manh động gì, cũng chẳng dám nói to.
May mà Lâm Dư Tinh không sao, cậu cũng đã quen rồi: “Anh Tiểu Diễn, anh đến rồi.”
“Chưa bao giờ thấy chú ngẩn ngơ thế này đấy, có tâm sự gì à?”
“Thế thì nó chỉ chứng tỏ được là anh không quan tâm em thôi.” Lâm Dư Tinh chẹp miệng.
Chung Diễn ra vẻ lạnh lùng: “Phải biết đủ chứ.”
Lâm Dư Tinh mở tủ lạnh lấy cho cậu chai Fanta, cậu mở nắp bằng đúng một ngón rồi tu ừng ực hết nửa chai: “Phê quá.”
Lâm Dư Tinh ngồi ghế mây, cúi đầu không biết đang trầm ngâm điều gì.
“Ở trường đã làm xong thủ tục rồi, chắc anh sẽ quay về trường sớm thôi, mặc dù cũng ở Minh Châu nhưng chắc chắn sau này không tiện ra ngoài bảo vệ chú như trước được rồi.
Nên chú phải cẩn thận đấy nhá, rảnh thì đến học xong ăn cơm canteen Đại học A.” Năm ấy Chung Diễn thi đại học, điểm chỉ đủ đỗ hệ chuẩn của Đại học A.
Nhưng vì tâm lý suy sụp nên không đi học.
Ngụy Ngự Thành nhờ vả quan hệ thì mới bảo lưu được thành tích, làm đơn xin nghỉ học theo đúng thủ tục.
Để có thể trở lại được mái