Sau khi gặp Trần Lộc Xuyên, Lâm Triển nhất thời ném chuyện thất tình ra sau đầu, kéo người đi ôn chuyện.
Lâm Duyệt vừa là chị vừa là bạn gái ngược lại bị ngó lơ.
Lâm Duyệt rất vừa lòng với thời gian rảnh rỗi bất ngờ, có người có thể thu phục tên điên Lâm Triển này, quả thực cầu mà không được.
Cô ngồi một bên bận rộn nướng chỗ thịt đã được mang lên, xong lại gắp ra nướng tiếp mẻ khác.
Trần Lộc Xuyên và Lâm Triển trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô một cái.
Tính Lâm Duyệt làm chuyện gì cũng rất chuyên chú, cẩn thận, ngay cả việc nướng thịt cũng thế, tự dưng mang lại cho người khác cảm giác an tâm.
Tranh thủ lúc Trần Lộc Xuyên đi WC, Lâm Duyệt hỏi Lâm Triển, “Hai người thân nhau như thế từ bao giờ vậy?”
Lâm Triển cười hì hì, “Từ nhỏ đã vậy rồi.
Sinh ra đã là anh em, chị không hiểu đâu.”
Lâm Duyệt lườm cậu ta, “Khuỷu tay hướng ra bên ngoài.” [1]
[1] Ám chỉ thân thiết, đối xử tốt với người ngoài.
“Đâu có, sau này không phải đều là người một nhà sao?” Lâm Triển gắp thịt nướng, ăn mấy miếng, lại hỏi Lâm Duyệt, “Chuyện này chị có cần em giúp giữ bí mật không?”
“Giữ gì chứ,” Lâm Duyệt nhấp ngụm trà, “Mẹ chị biết hết rồi.”
Lâm Triển trừng mắt, “Vậy mà không ầm ĩ?”
“Không trực tiếp thôi, mẹ đang giận chị lắm, gọi điện thoại đều không nghe.”
Lâm Triển cười ha ha, “Vậy làm sao bây giờ, chị cần em cứu viện không?”
“Em không gây thêm phiền phức là giúp chị nhiều lắm rồi.”
Mới nói được mấy câu, Trần Lộc Xuyên đã trở lại.
Sau khi ăn xong, Trần Lộc Xuyên đi lấy xe, Lâm Triển và Lâm Duyệt chờ ở cửa.
Lâm Duyệt lúc này mới có cơ hội hỏi thăm chuyện “thất tình” của cậu ta.
Lâm Triển lập tức ủ rũ.
Nghĩ lại, đường tình của cậu ta quả thực nhấp nhô.
Khoảng thời gian trước, vất vả lắm cô gái kia mới có vẻ thả lỏng, cảm giác có khả năng thành công, dạo này không hiểu vì sao lại đổi tính suốt ngày trốn tránh, một ngày không gặp mặt được mấy lần, lại càng không có cơ hội nói chuyện.
Cuối cùng, Lâm Triển không chịu nổi, trực tiếp đến phòng làm việc chặn cửa người ta.
Kết quả, cô gái đó cũng không giải thích gì mà chỉ cúi đầu, hai mắt đỏ ửng, nói mình không xứng, không muốn chậm trễ cậu ta.
Lâm Triển bực bội cào tóc, “Cô ấy rất xinh đẹp, bề ngoài tưởng khó tiếp cận, nhưng thực ra con người rất tốt.
Cô ấy làm sao không xứng với em chứ, phải là em không xứng với cô ấy mới đúng.”
Lâm Duyệt hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy mình hơi xấu tính, “Rất xinh đẹp?”
Lâm Triển liếc mắt, “Chị đừng nghĩ tới việc đòi so với cô ấy, cố gắng thế nào cũng không bằng ngón út của cô ấy đâu.
Cô ấy xinh xắn, mắt to, trông giống Dương Mịch.”
Lâm Duyệt cũng không giận, “Cô ấy nói như vậy chắc là có nỗi khổ khó nói.
Có phải là gia cảnh không tốt, sợ liên lụy đến em?”
“Chắc chắn không phải, cô ấy gốc Bắc Kinh, gia đình làm kinh doanh.
Nhìn quần áo cô ấy mặc cũng không giống người thiếu tiền.”
Lâm Duyệt đành phải nói thẳng cho cậu em họ càn quấy của mình lý do thường thấy nhất khi một cô gái nói “không xứng”, “Hay là em cẩn thận quan sát một chút, nhỡ người ta có bạn trai rồi thì sao?”
“Cô ấy không có em mới phiền,” Lâm Triển bực bội miết giày lên mặt đất, “Lần trước cô ấy nói vừa cắt đứt với bạn trai cũ, mới không bao lâu thì lòi ở đâu ra bạn trai mới chứ?”
Lâm Duyệt chỉ nghe kể lại, không phải đương sự, hiển nhiên không thể đoán bừa, “Thái độ của cô ấy với em thế nào?”
“Lúc trước tốt lắm, em…” Lâm Triển mặt đỏ bừng, “Em hôn cô ấy, cô ấy không cự tuyệt.”
Lâm Duyệt phì cười, lại thấy Lâm Triển đang trừng mắt, vội ngừng lại, “Vậy xem ra cô ấy thực sự có nỗi khổ, em đừng nản, tìm người ta hỏi rõ đi.”
Lâm Triển thở dài.
Một lát sau, Trần Lộc Xuyên lái xe đến.
Anh đưa Lâm Triển về nhà trước.
Cậu ta xuống xe, khoát tay với Trần Lộc Xuyên, “Khi nào anh đến nhà chị em thì báo trước một tiếng, em tới cứu trợ cho.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Việc này phải xem ý chị em.”
“Chị em thì làm sao làm chủ được chứ, suốt ngày lo trước lo sau, bây giờ bác đang chiến tranh lạnh lại càng không dám.”
Trần Lộc Xuyên hỏi, “Tại sao lại chiến tranh lạnh?”
Lâm Duyệt nghe vậy vội nháy mắt ra hiệu với Lâm Triển, nhưng khoảng cách quá xa, cậu ta làm sao mà thấy được, trả lời rất ngay thẳng, “Đương nhiên là vì anh.”
Lâm Triển xoay người bước đi, thân hình chìm vào bóng tối.
Lâm Duyệt len lén quan sát Trần Lộc Xuyên, trong lòng hồi hộp.
Lúc này, nét mặt anh trầm như nước, cơ hồ như phủ một lớp băng.
Lâm Duyệt lần đầu tiên thấy anh như vậy, biết anh rất tức giận, nhất thời hoảng hốt.
Lâm Duyệt hít sâu một hơi, nhỏ giọng giải thích, “Em không chủ động nói cho mẹ biết, là mẹ em thấy được.
Lâm Triển nói chuyện không nghĩ nhiều, anh không cần để ý nhiều… Vốn dĩ, em cũng không định đưa anh về nhà…”
Trần Lộc Xuyên bị cô làm cho á khẩu, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Em có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
“Không định là ý gì?”
Lâm Duyệt nhìn lại, “Nghĩa trên mặt chữ.”
Trần Lộc Xuyên cố nén giận, “Ý của em là, anh không đáng để em đưa về nhà?”
Lâm Duyệt ngạc nhiên, “Em nói vậy lúc nào?”
Trần Lộc Xuyên thu hồi ánh mắt, “Mấy câu vừa nói, em nghĩ lại, ý của em không phải là như vậy sao?”
“Anh không phải là đang giận sao? Ý em là, em không miễn cưỡng anh, mẹ em biết chuyện không phải là do em nói…”
Trần Lộc Xuyên thoáng yên lặng, “Em hoàn toàn không hiểu lý do anh tức giận.”
Lâm Duyệt mở to mắt.
“Anh nghĩ, nếu cha mẹ biết chuyện, bạn gái trước tiên sẽ thông báo cho bên nhà trai.” Trần Lộc Xuyên cười tự giễu, “Xem ra anh vẫn chưa được em tin tưởng.
Lúc nãy, em nói cho Lâm Triển thân phận của anh, anh còn vui mừng…”
Lâm Duyệt cảm thấy quẫn bách, hóa ra bản thân từ đầu đã hiểu sai hết, “Em tưởng…” Cô cúi đầu, áy náy nói, “Em xin lỗi.”
Trần Lộc Xuyên không nói gì.
Lâm Duyệt nắm lấy tay anh, lặp lại lần nữa, “Em xin lỗi.”
Nét mặt Trần Lộc Xuyên cũng hòa hoãn hơn, anh siết chặt ngón tay cô, “Lần trước anh đã nói chuyện chúng ta với bố, vốn không phải đùa giỡn với em.
Quan hệ hai nhà