Tan tầm, hai người không dám chậm trễ, lập tức rời công ty.
Lâm Duyệt thấy đã sắp sáu giờ mà vẫn chưa đi mua gì nên không khỏi sốt ruột.
Nào ngờ, cô vừa mở cửa xe ra đã thấy mấy hộp qua để trên ghế phụ, hóa ra Trần Lộc Xuyên đã sớm chuẩn bị trước.
Lâm Duyệt để đồ ra ghế sau, “Anh mua lúc nào thế?”
“Buổi sáng, bố anh cũng tham mưu giúp, có một hộp là đặc sản chúng ta mua ở huyện Vĩnh Tu.”
Lâm Duyệt cười cười, không nói cái gì.
Càng đến gần nhà, Lâm Duyệt càng khẩn trương.
Suy đi tính lại, cuối cùng, cô vẫn quyết định tiêm thuốc dự phòng trước cho Trần Lộc Xuyên, “Nếu mẹ em gây khó dễ, anh đừng để bụng.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Không sao, anh chuẩn bị tư tưởng trước rồi.”
Về đến nhà, Lâm Duyệt hít một hơi thật sâu.
Cô đang định ấn chuông cửa thì bị Trần Lộc Xuyên kéo tay.
Cô quay sang, “Sao vậy?”
Trần Lộc Xuyên hơi hất cằm lên, “Quần áo anh chỉnh tề chưa?”
Lâm Duyệt bật cười, chỉnh cổ áo lại giúp anh, khẽ phủi phủi, “Chỉnh tề rồi.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Em gõ cửa đi.”
Chuông cửa vang lên một lát thì nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Trần Lộc Xuyên hô hấp không khỏi khẩn trương.
Cửa mở, Lâm Lập Minh xuất hiện.
Trần Lộc Xuyên tiến lên phía trước, “Chú Lâm, làm phiền chú rồi.”
Lâm Lập Minh cười nói, “Vào đi.”
Lâm Duyệt vào nhà, lấy từ tủ giày ra hai đôi dép sạch, lại cầm lấy túi quà trong tay Trần Lộc Xuyên đưa cho bố mình, “Bố, anh Lộc Xuyên mua ở Cửu Giang một ít đặc sản biếu bố mẹ.”
Trần Lộc Xuyên đang đổi giày, nghe thấy cô gọi mình như vậy khẽ mỉm cười, nói, “Cũng không phải thứ quý giá gì, cháu mời cô chú nếm thử.”
Lâm Lập Minh cười cười, nhận lấy quà đặt lên tủ, gọi vọng về phía phòng bếp, “Bà nó, ra ngoài tiếp khách.”
“Ông đi mà tiếp! Tôi đang xào rau, không rảnh!”
Lâm Duyệt hơi ngượng ngùng, nhìn về phía Trần Lộc Xuyên.
nhìn lại.
Trần Lộc Xuyên xiêm áo bãi đầu, mấp máy môi, “Không sao đâu.”
Bước vào phòng khách, Lâm Duyệt giúp bố pha trà, ngồi một lát rồi vào bếp hỗ trợ.
Trong phòng khách, TV đang bật, nhờ vậy mà không khí cũng tạm ổn.
Lâm Lập Minh lấy từ trong tủ ra gói thuốc lá, “Cháu hút không?”
“Cám ơn chú Lâm, cháu không hút.”
“Không hút thì tốt.” Lâm Lập Minh cất hộp thuốc đi, đến ngồi xuống cạnh Trần Lộc Xuyên, “Gần đây bố mẹ cháu khỏe không?”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Năm ngoái mẹ cháu phẫu thuật, giờ cũng đã khỏi hẳn.
Bố cháu huyết áp hơi cao, ngoài ra cũng không ốm đau gì ạ.”
“Bố cháu còn buôn bán không?”
“Mấy năm gần đây cũng ít đi, chỉ giao tiếp với vài khách hàng cố định thôi ạ.”
Lâm Lập Minh ừ một tiếng, “Về đây thấy vẫn quen chứ?”
“Vẫn quen ạ.”
“Công tác thế nào?”
“Cũng dần vào quỹ đạo rồi ạ, năm nay cháu đang tham gia một hạng mục mới.” Trần Lộc Xuyên ngừng một chút, “Lâm Duyệt phụ trách.”
Lâm Lập Minh “à” một tiếng, có vẻ cảm khái, “Con bé bình thường cũng không nói chuyện công việc với cô chú, chú cũng chỉ biết nó suốt ngày tăng ca.
Theo như cháu nói, giờ nó còn làm người phụ trách rồi à?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vâng ạ, một hạng mục có thể thành công hay không, quan trọng phải xem kế hoạch chung như thế nào, đó cũng là việc của Lâm Duyệt.”
Lâm Lập Minh nghe vậy, trong lòng cũng cao hứng, “Khi con bé muốn vào ngành trò chơi điện tử, chú đã từng phản đối.
Nhưng mà con bé này tự có chính kiến của mình, cô chú nói gì cũng không nghe.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Lâm Duyệt rất độc lập.”
Lâm Lập Minh than một tiếng, “Cũng không hẳn.
Chú thấy tính cách con bé có phần cô độc, miệng như hũ nút, không kể gì với người trong nhà.
Mấy năm gần đây, mẹ con bé vì chuyện của nó mà bực bội không ít.
Nhưng mà chú thấy, thận trọng chút cũng tốt.
Thúc giục tới lui, cuối cùng vẫn phải xem ý của con bé.” Nói xong, ông liếc mắt nhìn Trần Lộc Xuyên một cái.
Ngụ ý không quá rõ ràng, song Trần Lộc Xuyên cũng có thể thả lỏng đôi chút.
Không khí trong phòng khách hòa hợp bao nhiêu thì ở nhà bếp, cảnh tượng hoàn toàn ngược lại.
Hà San mất hứng, mỗi lần đặt bát đũa xuống đều cố ý tạo tiếng động.
Lâm Duyệt cũng không dám vuốt râu hùm, mẹ bảo gì nghe nấy.
“Đã mấy ngày rồi mới đến đây gặp mặt.
Thái độ của nó như thế, tương lai con làm sao yên ổn được.”
Lâm Duyệt đành phải giải thích, “Mẹ, là con không để anh ấy đến.”
Hà San trừng cô, “Ồ, con cũng tự xem lại sức mình đi.
Con không để cậu ta đến, bản thân cậu ta có muốn đến không? Thật không hiểu nổi, sao con tôi lại ngốc thế cơ chứ?”
Lâm Duyệt thầm nghĩ nếu mẹ mắng mình mà có thể nguôi giận thì cứ để thế đi, dù sao cô từ nhỏ đến giờ nghe cũng nhiều rồi.
“Chẳng phải là vì con thấy mẹ không muốn gặp anh ấy sao? Nếu đưa anh ấy về, mẹ tức giận, hại cơ thể thì không đáng.”
“Con thôi mấy cái trò đó đi.
Bây giờ còn suy nghĩ cho bà mẹ này? Nếu con thực sự lo cho mẹ, ngay từ đầu đừng dính vào cậu ta!”
Lâm Duyệt cúi đầu rửa rau, “Mẹ, công bằng mà nói, anh ấy thực sự rất tốt.”
Lâm Duyệt than nhẹ một tiếng.
“Mẹ xem, điều kiện nhà anh ấy khá ổn, so với nhà mình còn tốt hơn một chút, nhưng cũng không tới mức cao không với tới, coi như là môn đăng hộ đối.
Chúng con lại cùng công ty, bình thường cũng có tiếng nói chung.
Con người anh ấy, mẹ tiếp xúc cũng thấy.
Bản lĩnh của con mẹ chỉ có vậy, như anh ấy đã là tốt nhất rồi.”
“Con chỗ nào không tốt? Điều kiện con cũng không kém, ngoại hình ưa nhìn, thu nhập cũng ổn định.”
Lâm Duyệt cười cười, “Mẹ thấy con tốt, nhưng mẹ xem lại những người thím ba giới thiệu cho con như thế nào? Trong mắt người khác, con chỉ xứng đôi với những người đã ly dị, có tuổi kém sắc hay xuất thân nông thôn thôi.”
Hà San nghe vậy cũng thoáng chua xót, nhất thời không nói gì.
“Khoảng thời gian này con với Trần Lộc Xuyên, anh ấy chưa từng cáu giận.
Tính tình anh ấy cũng tốt, gặp chuyện cũng sẽ nhường nhìn con.
Năm ngoái có đối tượng biết con làm ở công ty trò chơi điện tử thì lập tức hỏi con có thể từ chức không, sợ sau này con bận rộn không lo được việc nhà.
Trần Lộc Xuyên từng đi du học, tư tưởng cũng thoáng hơn, ít nhất sẽ không chê trách con phấn đấu sự