Trứng cuộn ớt chuông, cải trắng muối chua ăn lại thêm món đậu phụ khô xào rau cần, tất cả đều là những món ăn thường ngày đơn giản, Trần Lộc Xuyên làm xong rất nhanh.
Anh bưng đồ ăn ra bàn, múc cho Lâm Duyệt lưng bát cháo, đoạn thấy cô đang xoa xoa tay dáng vẻ nóng lòng muốn thử thì cười nói, “Em đừng có chờ mong nhiều quá.”
Lời còn chưa dứt, Lâm Duyệt đã cầm đũa gắp một miếng trứng, đưa vào miệng ăn thử rồi giơ ngón cái lên với anh, “Tay nghề anh khá đó, còn giỏi hơn em nữa.
Đồng chí Trần Lộc Xuyên, trọng trách này từ nay về sau giao lại cho anh nhé.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Vậy anh chỉ có thể tuân lệnh tổ chức thôi.”
Lâm Duyệt ăn nửa bát cháo nóng, mồ hôi rịn ra, cả người cũng cảm thấy khoan khoái.
Cô đùa trước đây mình mới học làm cơm khiến cho phòng bếp như hiện trường hỏa hoạn.
Mẹ từ đó cứ suốt ngày cằn nhằn, nói cô chân tay vụng về như thế thể nào cũng bị mẹ chồng chê bai đóng gói đuổi về.
Cô nhìn Trần Lộc Xuyên, “Cô Phùng liệu có ghét em không?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Anh không ngại là được.” Anh gắp rau cho Lâm Duyệt, nói thêm, “Anh cưới vợ chứ đâu phải thuê vú em, vợ là để thương yêu, không phải để sai sử.”
Lâm Duyệt nghe mà thấy buồn nôn, nhưng trong lòng lại ngọt như rót mật, cô xoa xoa hay cánh tay mình, “Anh nhìn xem đây là cái gì?”
Trần Lộc Xuyên nhìn sang cô.
“Nổi hết cả da gà da vịt rồi.”
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Em dạo này sống thoải mái quá phải không?”
Ăn xong, Trần Lộc Xuyên đi rửa bát, xong rồi lại dọn dẹp phòng bếp.
Lâm Duyệt đi theo phía sau bắt đầu gây rối, thỉnh thoảng lại khen mấy câu “Anh giỏi quá”, “Rửa bát điệu nghệ thật đấy” vân vân.
Trần Lộc Xuyên không nhịn được nữa, anh ném khăn lau sang một bên, rửa sạch tay, quay người lại ôm chặt Lâm Duyệt không cho cô chạy, “Em được thể trèo đầu cưỡi cổ anh rồi hả?”
Lâm Duyệt cười nhìn anh, “Gì cơ ạ?”
“Để anh cho em biết thế nào là ‘giỏi’.” Nói đoạn, anh bế ngang cô lên.
Dép trên chân Lâm Duyệt tuột xuống, cô vội cầu xin, “Em là người bệnh!”
“Người bệnh thì sao?”
“Lây cho anh không tốt.”
Trần Lộc Xuyên không tỏ vẻ gì.
Lâm Duyệt nhìn anh, “Cái eo già của anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, lỡ lại gãy tiếp thì làm sao bây giờ?”
Trần Lộc Xuyên hừ nhẹ, “Đối phó với em cần phải súng thật đạn thật chắc?”
Đêm nay, Trần Lộc Xuyên không cần phí chút sức nào vẫn đùa giỡn cô đến mức liên miệng xin tha, đến cuối cùng thì đến sức cầu xin cũng không có nữa.
Cả người dính nhớp mồ hôi, Trần Lộc Xuyên ôm cô vào phòng tắm, lúc quay lại phòng ngủ, anh tắt điều hòa, rải chiếu lạnh ra, tiếp đó mở cửa sổ rồi đi bật quạt.
Lâm Duyệt uống thuốc cảm xong mí mắt bắt đầu nặng trĩu, cô nằm trong vòng tay anh, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng.
Đến hôm sinh nhật Trần Lộc Xuyên, cô cũng đã khỏi hẳn.
Buổi sáng cô vẫn mở cửa hàng, buổi trưa theo anh về nhà ăn cơm.
So với lần trước, Phùng Dung lần này cũng có vẻ nhiệt tình hơn, trò chuyện với cô mấy câu, lại hỏi thăm tình hình kinh doanh của cửa hàng.
Ngồi chơi một lát, Phùng Dung nói muốn làm mì trường thọ.
Lúc này Lâm Duyệt mới đứng dậy đến hỗ trợ.
Cô thấy Phùng Dung khẽ mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia nấu mì, bên này Trần Lộc Xuyên theo bố vào phòng sách, nghe ông kể “địch tình” mấy ngày gần đây, “Mẹ con vẫn chưa xuống nước sớm thế được, đợi thêm một thời gian nữa đến Trung thu, cả nhà tụ họp, con tiện thể nhắc lại chuyện này.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Vâng ạ, để con nói lại với Lâm Duyệt.”
“Còn việc này nữa, bố định mua lại chỗ cửa tiệm bây giờ của Lâm Duyệt, để tên hai con, sau đó nếu hai đứa không kinh doanh nữa, định cho thuê hay bán lại thì tùy.”
Ông dự trước Trần Lộc Xuyên sẽ từ chối nên nói thêm, “Con hỏi ý kiến con bé Lâm, coi như đây là sính lễ.”
Trần Lộc Xuyên hỏi, “Liệu mẹ có đồng ý không ạ?”
“Bố bàn với mẹ con rồi, mẹ con bảo nếu con không cần bố mẹ giúp mua phòng thì thay bằng cái này.
Dù sao con kết hôn, bố mẹ cũng phải cho chút gì chứ.”
Trần Lộc Xuyên ngẫm nghĩ một chút, đáp ứng.
Trần Tổ Thực hỏi, “Phòng ở con vẫn định mua ở chỗ hoa viên Thường Thanh à?”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Vâng ạ.
Vị trí khá tốt, đi lại cũng khá thuận lợi.”
“Thế cũng được, để bố xem có người quen nào, ưu đãi giá cả cho con một tí.”
Hai bố con nói vài câu, nhanh chóng quyết định xong việc, đồ ăn bên kia cũng sắp hoàn thành.
Hôm nay Phùng Dung tự mình xuống bếp, bà nấu gần mười món ăn, xếp đầy cả bàn.
Mì trường thọ được bưng lên đầu tiên.
Mọi người trong nhà giúp Trần Lộc Xuyên quấn sợi mì dài lên đũa.
Trần Tổ Thực rót rượu cho anh, “29 tuổi rồi, con cũng sắp lập gia đình, sau này hành xử phải cẩn trọng hơn.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, chạm cốc với bố.
Anh uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi xuống ăn mì.
Ăn trưa xong, bốn người lại ngồi đánh vài ván mạt chược.
Phùng Dung vận may tốt, đánh bài cũng giỏi, chỉ có Trần Lộc Xuyên có thế bài hơn, nhưng anh lại có ý nhường, để bà thắng vui vẻ đến nở mày nở mặt.
Lúc tan tiệc, Phùng Dung đang định đưa tiền lì xì cho hai người chợt dừng lại, thêm tiền vào phong bao rồi mới đưa, nói là để cho Lộc Xuyên tối nay gặp mặt bạn bè.
Bà tiễn hai người ra cửa, dặn Lâm Duyệt, “Buổi tối tụ hội, cháu để ý Lộc Xuyên hộ cô, nhắc thằng bé uống ít rượu một chút.”
Lâm Duyệt đáp lời.
Sau khi ra cửa, Trần Lộc Xuyên cười, “Em nhanh vậy đã cùng chiến tuyến với mẹ anh rồi.”
Lâm Duyệt liếc sang, “Em cũng đang định hỏi anh đấy.
Ảnh chụp chữ kí là chuyện gì?”
Trần Lộc Xuyên cười cười, kể lại chuyện cho cô.
“Lúc nãy đang làm vắt mì, cô Phùng đột nhiên cảm ơn em, nói việc ảnh có chữ kí phiền em phí tâm, em còn không hiểu gì, suýt nữa là lòi chuyện.
Đáng lẽ anh phải báo trước cho em một tí, tiện thể lấy cho cả em luôn…”
Đoạn đầu nghe còn bình thường, nghe được câu sau, Trần Lộc Xuyên ngắt lời cô, “Em cũng thích cái anh chàng ẻo lả kia?”
Lâm Duyệt trừng anh, “Ẻo lả chỗ nào, rõ ràng người ta rất đẹp trai.”
“Đẹp trai bằng anh không?”
Lâm Duyệt thoáng trầm ngâm, “Hai người khác kiểu nhau, không so sánh được.”
“Chọn một.”
Lâm Duyệt phì cười, “Anh xem mình có ấu trĩ không thế, ghen với diễn viên làm gì.
Nếu bắt buộc phải chọn, em đành bất đắc dĩ chọn anh vậy.”
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Bất đắc dĩ? Em chờ đấy, sẽ có ngày em phải tự đổi giọng.”
Nơi tổ chức là ở quán KTV, Trần Lộc Xuyên bao một phòng, kèm theo rượu và tiệc đứng.
Từ năm giờ rưỡi, mọi người bắt đầu lục tục đến.
Đều là người quen, mọi người cũng không câu nệ nhiều.
Đến lúc đông đủ, nhóm Lâm Duyệt, Sài Vi đi lấy thức ăn, lúc