Hai người đi vừa lúc đô thị phồn hoa bắt đầu lặng xuống, cả quãng đường đi không gặp trở ngại.
Họ lên núi chọn chỗ trống trải dừng xe, sau đó bắt đầu dựng lều.
Xong xuôi, Trần Lộc Xuyên đặt đèn pin xuống, xịt thuốc muỗi rồi lấy ghế gập trong cốp xe ra.
Lâm Duyệt tiến lên vài bước, đứng trên một tảng đá nhìn ra xa.
Đêm khuya, đô thị hoa lệ dần tắt bớt ánh đèn, lại thêm bầu trời sương phủ mịt mù, chẳng thể nhìn thấy các vì tinh tú.
Trần Lộc Xuyên sắp xếp xong xuôi liền cầm hai chai nước đi đến bên Lâm Duyệt.
Anh vặn nắp chai đưa cho cô, “Có cả bia nữa, em muốn uống không?”
Lâm Duyệt lắc đầu, “Uống nhiều cồn lại khó chịu.”
Hai người ngồi trên tảng đá.
Nhiệt độ trên núi thấp, lại thêm gió thổi lồng lộng, chỉ chốc lát sau đã hong khô mồ hôi.
Chai nước vừa để đá, uống xong có cảm giác mát lạnh cả người, vô cùng khoan khoái.
Trần Lộc Xuyên chỉ ra xa, “Chỗ kia là đài truyền hình, em có thấy không?”
Lâm Duyệt nhìn theo.
Trong màn đêm, ngọn tháp tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như đang kiêu ngạo nhìn xuống toàn bộ thành phố đang chìm trong mơ màng.
Mới ngồi có một lát, Lâm Duyệt đã bắt đầu hắt xì.
Trần Lộc Xuyên sợ cô chịu lạnh lại bị cảm, vội nói, “Em vào lều ngủ trước một lát đi.
Phải bốn năm tiếng nữa mặt trời mới mọc.
Trần Lộc Xuyên mở cửa lều ra, treo đèn lên trên, xịt thuốc muỗi xong xuôi mới để Lâm Duyệt đi vào.
Lâm Duyệt vừa nằm xuống lại chợt nhớ tới một chuyện bèn ngồi nhổm dậy, nói, “Anh nằm trong này đi, em ra xe lấy đồ.”
Trần Lộc Xuyên ngồi trong lều đặt báo thức trên điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, cửa lều lại được vén lên, anh vừa ngước lên nhìn đã bị Lâm Duyệt nhét thứ gì vào lòng.
Anh cầm lên xem, thì ra là một chiếc túi giấy.
Lâm Duyệt cởi giày, bò vào trong lều, giải thích, “Quà sinh nhật của anh.”
Trần Lộc Xuyên nhoẻn cười, cảm ơn cô.
Anh đang định lấy đồ ra thì bị Lâm Duyệt ngăn lại, “Đừng, bây giờ anh đừng xem vội, đừng xem trước mặt em.”
Trần Lộc Xuyên mặc dù hiếu kì nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô, anh lấy gối đầu trong túi ra, nói, “Em ngủ đi, anh đặt báo thức rồi.”
Trong lều cũng không quá rộng.
Lâm Duyệt vừa nằm xuống đã phải ép sát vào người Trần Lộc Xuyên.
Cô xoay người, ngước lên nhìn thì vừa hay chạm phải ánh mắt của anh.
Cô bị tầm mắt nóng rực của anh làm cho không thoải mái, tim đập như nổi trống.
Hai người không do dự, tiến tới nghênh đón.
Chỉ nhoáng cái, quần áo của hai người đều đã bị đối phương cởi ra, song Lâm Duyệt vẫn còn cố kị.
Cô vòng tay ra sau lưng anh, chạm nhẹ vào, “Vết thương của anh…”
“Anh chậm một chút là được.”
Lâm Duyệt cắn răng, đột nhiên đẩy anh ra, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Anh cứ nằm đi…”
Trong lều chỉ có một ngọn đèn tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Lâm Duyệt xấu hổ, giơ tay lên định tắt thì Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô, giọng trầm trầm, “Em đừng tắt.”
Lâm Duyệt cắn môi.
Trần Lộc Xuyên ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn cô, thì thầm, “Không sao đâu, để anh xem một chút, anh muốn nhìn em…” Giọng nói anh trầm thấp, quyến rũ say mê tựa như rượu mạnh.
Đầu óc Lâm Duyệt quay cuồng choáng váng, cô dựa vào hai cánh tay anh đỡ lấy bên hông, dẫn đường cô từ từ tiến đến.
Cả người cô đều đang run rẩy, bên tai nóng bừng, đột nhiên nhìn xuống phía dưới, nhắm chỗ rồi chậm rãi ngồi xuống.
Trần Lộc Xuyên khẽ rên lên đau đớn.
Tư thế này làm cô ở trước mắt anh bị nhìn không sót thứ gì.
Bàn tay anh đặt trên ngực cô.
Sóng tình như biển, anh và cô như con thuyền cô độc, lạc vào trong dòng xoáy đó.
Trong cơn run rẩy, cô nghe tiếng anh khàn khàn, “Nhìn anh.”
Cô bị bao phủ trong nhiệt độ nóng rực, dường như mất đi khả năng suy nghĩ, nghe lời anh ngước mắt, tiến sâu vào trong đôi mắt anh.
Bên ngoài tiếng gió phần phật, tựa như cách xa vạn dặm.
Bên tai hai người chỉ có tiếng hít thở, quấn quýt hòa quyện, không biết là của cô hay của anh.
Lúc kết thúc, cả hai đều dính đầy mồ hôi, dựa sát vào nhau.
Lâm Duyệt đã mệt lử, đến đầu ngón tay cũng không có sức động đậy.
Trần Lộc Xuyên vuốt nhẹ mái tóc của cô, thấp giọng nói, “Em ngủ đi.”
Lâm Duyệt muốn ngẩng đầu lên song chẳng còn chút sức lực nào, cứ như vậy mà khép mắt lại.
Hô hấp của người trong lòng dần trở nên đều đều, Trần Lộc Xuyên cẩn thận rút cánh tay cô đang gối ra, thay bằng gối đầu, sau đó lấy cái túi giấy cô tặng ra, mặc quần áo vào rồi bước ra khỏi lều.
Bóng đêm dày đặc, ánh đèn nơi thành phố bởi vậy cũng ảm đạm vài phần.
Anh đặt đèn pin sang bên, ngồi xuống tảng đá, mở gói quà ra, bên trong là cuốn sổ màu hồng mà lần trước Lâm Duyệt giấu đi.
Trần Lộc Xuyên bật cười, cầm đèn pin lên soi, mở ra trang đầu tiên.
Nhưng mà mới nhìn có hai trang, anh đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vội khép lại cuốn sổ.
Anh quay lại xe lấy thêm mấy lon bia ra, uống một lúc rồi mới mở cuốn sổ kia ra lần thứ hai.
Anh đọc rất chậm, nghiền ngẫm từng câu từng chữ, có cảm giác cuốn sổ này càng cầm càng nặng, tựa như sức nặng của mười năm đằng đẵng.
Cô viết, anh như cơn gió chạy ngang qua hành lang lớp học, viết anh lúc tan học về nhà kề vai sát cánh cùng bè bạn, viết lại những lúc anh phá ra cười, tùy ý phóng khoáng.
Trang giấy của cô kể lại lần thi tháng phát huy vượt bậc, tháng sau may mắn được cùng phòng thi với anh.
Lúc làm xong môn ngữ văn, cô ngẩng lên nhìn bóng lưng của anh, ngẩn người hồi lâu.
Cô viết, vào một ngày mưa nọ, thấy anh đứng ở cửa, đang định lấy dũng khí hỏi anh có muốn chung ô không thì anh đã cởi áo khoác ra choàng lên đầu, chạy biến vào màn mưa.
Cô đã từng viết rồi lại bỏ không biết bao nhiêu bức thư tình, cổ vũ bản thân rồi lại tự mình phủ quyết.
Cô cố ý đăng kí nguyện vọng đại học giống anh, trong lòng vừa lo sợ vừa bất an, sợ chẳng may kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cô lúc ấy, ban đêm thì len lén khóc rưng rức, ban ngày vẫn cứng đầu cứng cổ chống đối lại bố mẹ.
Cô tự ví mình như “một người anh hùng không còn đồng đội, đơn độc tác chiến.”
Lâm Duyệt viết, cô thích đọc sách của Trương Ái Linh, bởi vì mọi tình yêu chung quy đều vô vọng, hạnh phúc thoáng qua rồi tan biến, nồng nàn rồi cũng chỉ là hư vô.
Trang cuối cùng, từng hàng chữ viết, đêm đó cô đánh cược tất cả, chỉ cầu cho tình cảm đơn phương suốt mấy năm của bản thân một câu trả lời, song anh “mãi vẫn không tỉnh dậy”, mà cô lại cảm giác cuộc đời mình như một trò đùa.
Cô bỏ chạy, không chốn dừng chân, cứ như vậy lang thang trên đường, cuối cùng lẻ loi một mình ngồi ngắm cảnh mặt trời mọc chẳng có chút ý nghĩa.
Bia đã hết lạnh, uống