Tô Liệu mở cửa tủ quần áo, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọc vào tay Du Vũ: "Cậu đừng nghe Cảnh lão nhị nói nhảm.
Thi hít xà là đề nghị của tôi, hơn nữa tôi đã thua.
Thua chính là thua, tôi sẽ nói rõ với họ."
Du Vũ quay đầu, khuôn mặt tươi cười quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Ánh nắng rọi vào, mang theo vài phần hờ hững.
Thái độ của Tô Liệu tốt như vậy, nửa câu cay nghiệt Du Vũ cũng không nói ra được, không thể làm gì khác hơn ngoài cởi sơ mi, vo một cục quăng vào trong tủ: "Không cần.
Thật ta tôi cũng không muốn làm đội trưởng."
Lời cậu nói là thật lòng.
Du Vũ không thích tổ chức hoạt động, cũng không thích tương tác với giáo viên, càng làm biếng nhận chức đội trưởng gì gì đó.
Có thể học ở trường này mà không cần thi vào, dường như đã kém người khác một bậc.
Cho dù là giáo viên hay bạn học trong lớp bảy, có nhiều lúc sẽ không gọi tên cậu mà gọi là "học sinh thể thao" hoặc "dân bơi lội." Cậu giống như một cái mác, người công cụ vì đội tuyển bơi lội mà tồn tại.
Cậu muốn chứng minh bản thân.
Nhưng ngoại trừ bơi lội, cậu có thể chứng minh bằng cách nào?
Tô Liệu lấy kính và mũ bơi từ trong cặp, có vẻ hơi khó hiểu: "Không muốn? Vậy sao cậu lại khó chịu?"
Du Vũ nhún vai: "Thôi, không có gì."
Có lẽ những người như Tô Liệu, mãi mãi cũng không thể hiểu được loại cảm giác cô độc này.
Tô Liệu nghiêm túc liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, lẳng lặng cởi q.uần áo.
Du Vũ biết mình không nên trút cơn tức lên người Tô Liệu.
Tô Liệu nào có làm gì sai? Anh chẳng qua chỉ là lớn lên dễ nhìn, gia cảnh tốt, thành tích tốt, đến cả thể thao cũng rất giỏi mà thôi.
Du Vũ bất tri bất giác phát hiện, thì ra cảm giác "Tôi không ưa cậu ta" chỉ là ghen tị.
Không cần thiết phải như vậy.
Du Vũ nhanh chóng thay quần áo, đợi Tô Liệu cùng vào nhà thi đấu.
Kết quả là cậu trơ mắt nhìn Tô Liệu dùng khăn cồn khử trùng lau hộc tủ từ trên xuống dưới.
Sau đó dùng móc treo sơ mi gọn gàng, cuối cùng chỉnh tề nhét đôi giày vào trong một chiếc túi chống bụi, đặt vào ngăn cuối kệ giày —— hoàn toàn trái ngược với phong cách của họ Du nào đó, gom hết mọi thứ nhét vào một chỗ.
Du Vũ: "..."
Hai người vừa học xong tiết thể dục, làn da trắng nõn của Tô Liệu ửng hồng, cơ ngực sưng huyết¹, lộ đường rãnh góc cạnh, Du Vũ lại một lần nữa chú ý đến vết sẹo trắng dài mấy cm.
¹ Ứ máu một cách bất thường do mạch máu bị dãn ở một vùng nào đó của cơ thể.
Tô Liệu kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: "Cậu nhìn cái gì?"
Du Vũ nhanh chóng dời tầm mắt: "Không có gì."
*
Trước bốn giờ, trong hồ bơi vừa có lớp học thể dục nên chưa kịp dọn sạch.
Trên sàn gạch vương vãi nước, dép lê và phao bơi đầy màu sắc ở khắp nơi.
"Đừng lề mề nữa mọi người ơi, cô Trương sắp dẫn ban lãnh đạo đến thăm quan rồi đấy, có thể còn phải chụp hình, lộn xộn như vậy sao được!" Từ Dữ Phong cầm một cây lau nhà gấp gáp chạy đến, "Lớp trước cũng thật là, học xong cũng không thèm dọn dẹp, ngộ nghĩnh nhỉ!"
Vừa nghe đến phải chụp hình, mọi người vội vàng bắt tay vào việc.
Tay trái Du Vũ kẹp ba tấm phao tập bơi², tay phải cầm hai cái.
Giỏ dụng cụ đặt ngay lối ra vào, cậu lười đi, nhắm chừng quăng một tấm phao vào giỏ.
Chỉ thấy tấm phao hiệu EVA màu vàng xanh lắc lư chạm vào miệng giỏ, quay tròn hai lần rồi miễn cưỡng rơi vào.
² Ảnh cuối chương.
Du Vũ hoan hô một tiếng.
Tô Liệu thấy thế, cũng lượm một quả bóng nổi màu tím ném vào giỏ dụng cụ.
Nhưng độ chính xác của anh không cao, quả bóng rơi ra ngoài cách giỏ mấy mét, nảy lên mấy lần rồi lăn ra xa.
"Đậu phộng!"
Du Vũ cười nhạo, lại ném một tấm phao trong tay, khóe mắt đắc ý: "Hai - một nhé."
Tô Liệu giật lấy tấm phao nổi trong lòng cậu: "Hãy đợi đấy."
Chỉ thấy chiếc phao bay "xẹt" qua, nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, từ cửa có hai người bước vào, chính là Trương Diễm Minh và chủ nhiệm trường.
Tô Liệu ném thì không chính xác, nhưng lực lại rất mạnh, chiếc phao nổi thẳng tắp lao đến chỗ Cảnh lão nhị!
Từ Dữ Phong còn chưa kịp hô "đừng", cây lau nhà trong tay "lạch cạch" rơi trên mặt đất, không khí trong nhà thi đấu đột ngột hạ thấp.
Tin tốt là chiếc phao nổi không đập trúng chủ nhiệm trường, chỉ xẹt ngang qua tóc của ông.
Còn tin xấu là, nó đã "tước" đi một lớp tóc mà thầy chủ nhiệm tỉ mỉ chải phồng, để lộ cái đầu hói lưa thưa vài sợi.
Trông giống như cắm vài cây tăm vào một quả trứng.
Du Vũ rất muốn cười thành tiếng, nhưng cậu kìm lại, cơ bụng đau thắt một trận.
Chủ nhiệm trường nhìn vô cùng bình tĩnh, một tay xoa đầu, "ấn" quả tóc chỏng chơ về lại đỉnh đầu, khẽ thở dài khiển trách sao có thể quăng phao nổi lung tung ở hồ bơi chứ? Xẹt qua đỉnh đầu thì không sao, nhỡ may va vào người thì sao?
Trương Diễm Minh sợ đến không dám thở mạnh, chỉ có thể vội vã gật đầu: "Vâng vâng vâng, là do các em có vấn đề kỷ luật, sau này tôi nhất định sẽ chặt chẽ giám sát." Nói xong quay đầu lại nổi giận quát: "Hai em! Tới đây cho tôi!"
Hai vị bạn học cúi thấp đầu, Du Vũ vừa khổ cực nín cười, vừa hung tợn quắc mắt nhìn Tô Liệu, ý là đều tại cậu cả.
Còn bạn học Tô Liệu gây ra họa lớn thì không hề lúng túng mà mất đi nụ cười lễ phép, vừa ngoan ngoãn lại vừa vô tội.
Cảnh lão nhị lạnh lẽo nhìn chòng chọc Du Vũ: "Vị bạn học này, làm sao nhìn có chút quen mắt?"
Du Vũ lập tức nghĩ đến chuyện ngày nhập học: "..."
Tô Liệu trực tiếp cúi mình chín mươi độ: "Xin lỗi thầy ạ!"
"Tô Liệu đúng không?" Chủ nhiệm trường hừ lạnh, quay sang nói với Trương Diễm Minh, "Tôi thu hồi lời nói ban nãy."
Ông như đọc kinh lẩm bẩm nửa ngày, nói cái gì mà đứa nhỏ không tuân thủ kỉ luật không bớt lo, ra ngoài thi đấu có khi lại ảnh hưởng đến hình ảnh của trường, vẫn nên để cho nữ sinh dẫn đội đi.
Vì vậy, đội trưởng đội bơi của Nhị trung rơi lên người Từ Dữ Phong.
Du Vũ: "..."
Tô Liệu: "..."
Từ Dữ Phong: "..."
Chủ nhiệm Cảnh hắng giọng: "Cô Trương này, tôi phạt hai bạn học đùa giỡn chạy mười vòng sân bóng, cũng không quá đáng nhỉ? Đây có xem như là xử phạt về thể xác học sinh không?"
Trương Diễm Minh chân chó vội vã biểu thị bây giờ trời còn chưa tới giờ huấn luyện, để hai em chạy một trăm vòng cũng không có vấn đề gì.
Chủ nhiệm trường khoát tay, nói mặc quần áo vào rồi bắt đầu chạy.
Trương Diễm Minh hung dữ lườm hai người.
Tô Liệu và Du Vũ như được ân xá, chân trước chân sau chạy vội khỏi hồ bơi.
Hai người vừa chạy, vừa tiếp tục cãi nhau.
"Này cũng quá bất công rồi." Du Vũ xoay người, chạy ngược lại, mắng, "Rõ ràng là cậu quăng trúng, mắc mớ gì bắt tôi phải chịu trận chung với cậu?"
Tô Liệu đã gây chuyện còn to mồm: "Trách tôi được à? Nè he, tôi là một người chưa bao giờ chơi trò ném phao! Do cậu dụ dỗ tôi, dẫn dắt tôi phạm tội tày trời!"
"Làm sao tôi biết được cậu ném mười lần hụt mười một lần?!" Du Vũ nói móc, "Nếu tôi sớm biết cậu không được, tôi nhất định không thèm dụ cậu."
"Bạn học nhỏ, không nên tùy tiện nói nam nhân không được."
Du Vũ tăng tốc, "vèo" một phát vọt lên trước, không quên quay đầu chọc tức anh: "Sức bền không được, độ chính xác không được!"
"Mọe." Tô Liệu tăng nhanh bước chân, cười mắng, "Cậu chạy nhanh lên, tốt nhất đừng để ông đây bắt được!"
Tô Liệu bộc phát kinh người, tại khúc cua đuổi kịp Du Vũ, dùng khuỷ tay kẹp cổ cậu, nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc là ai không được đó?"
Du Vũ thúc cùi chỏ ra sau, dùng sức đẩy người ra.
Trong lúc giãy dụa, chân hai người quấn vào nhau, Du Vũ mất thăng bằng, đẩy Tô Liệu ngã xuống bãi cỏ.
"Aishh, chết tiệt." Du Vũ lật người, đừn dậy, nhanh chân bỏ chạy trước, "So xem ai về đích trước!"
Hai người ngươi truy ta đuổi chạy một mạch, kết quả chạy về đến khu thể dục lại gặp phải bản mặt vuông vức và mái đầu không chịu "phục tùng" của thầy chủ nhiệm.
Hai người vừa nhìn thấy quả đầu kia thì đã bắt đầu mắc cười.
Chủ nhiệm trường đẩy mắt kính, nheo mắt lại: "Vừa chạy vừa cười lại còn táy máy tay chân, xem ra các em chạy vui vẻ quá nhỉ?"
Hai người nghe vậy, vội vã tỏ ra căng thẳng.
Tô Liệu nghiêm túc nói: "Xin lỗi thầy ạ.
Chúng em không vui vẻ chút nào, chúng em thành khẩn nhìn nhận sai lầm."
Kết quả Du Vũ không nhịn được: "Hì hì."
Tô Liệu: "?"
"Thầy thấy mười vòng không thấm thía gì?" Chủ nhiệm Cảnh mỉm cười dịu dàng, quan tâm nói, "Hai mươi lăm vòng nhé, vừa vặn 10km, chắc là vui lắm đấy."
"Haiz, chạy đi chạy đi, đừng phí thời gian.
Hôm nay hai đứa đổi sang huấn luyện thân thể trên cạn! Rèn lâu một chút càng tốt!" Trương Diễm Minh vung tay, nhiệm vụ cứ thế mà giao liên tục, "10 vòng đầu chạy bền, 10 vòng tiếp theo đổi tốc độ chạy 200*2HIIT³, chạy nước rút 200m, 200m chạy chậm rồi nghỉ ngơi