"Lý Hóa tổng hợp lại là điểm tối đa."
"Còn Toán nữa, Toán cũng tối đa nốt."
"Chủ nhiệm lớp chẳng phải nói rồi à, nếu không phải bài thi tiếng Anh có mấy chỗ chữ xấu thì cũng đã tối đa luôn rồi."
Các bạn học kinh hãi, chủ yếu là vì - "Ngữ Văn thế mà có thể được 147 điểm, chỉ bị trừ ba điểm, quá tuyệt!"
"Đúng là học bá không giống người thường mà."
Bùi Lĩnh nghe được hai chữ "học bá", cười cũng không cười nổi
"Trật tự.
Lần này có hai bạn khác cũng thi rất tốt, Lưu Mẫn và Tô Hạ." Triệu Ngọc ra hiệu im lặng, điểm danh khen ngợi, "Hai bạn này lọt vào top 20 của toàn khối.
Thi tháng lần này có chút khó, ba bạn này đã thi rất tốt, tiến bộ ổn định, đó là chuyện tốt."
Tô Hạ cố hết sức trấn tĩnh.
Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười nhưng lòng bàn tay dưới bàn đã nắm chặt đến đỏ ửng.
Tiếng vỗ tay của mọi người lần này có vẻ hơi chiếu lệ so với tiếng vỗ tay tự phát cho Bùi Lĩnh sáng nay.
Triệu Ngọc lại đọc tên và thành tích của bảy người khác, "...Những bạn này đều nằm trong top 100.
Cô hy vọng lần sau mọi người tiếp tục cố gắng để danh sách thành tích có thêm nhiều cái tên đến từ lớp chúng ta."
Cô đổi giọng, nói tiếp: "Nếu ai còn chưa có tên trong danh sách, đừng vội nản lòng, chúng ta còn nhiều thời gian.
Tiếp theo cô sẽ đọc tên top 20 của lớp mình, những bạn còn lại muốn biết thành tích của mình, tan học có thể gặp lớp trưởng để kiểm tra."
Sau khi kết quả được công bố, có người vui cũng có người buồn.
Lấy Bùi Lĩnh làm trung tâm, bốn phía xung quanh cậu ngoại trừ một bạn nữ được chủ nhiệm đọc tên lọt vào 20 ra, những người khác đều không có tên.
Trương Gia Kỳ rất có lòng tin vào thành tích của mình, không hề ôm hy vọng gì, thứ hai từ dưới lên thôi mà.
Lâm Khả bên cạnh than thở, "Tôi lại không có tên."
"Người anh em à, không có tên cậu không phải là một chuyện rất bình thường à.
Cậu đừng ảo tưởng về bản thân quá nhiều." Trương Gia Kỳ thoải mái vỗ vai bạn cùng bàn.
Lâm Khả rất không vui, nói một tiếng cút rồi lẩm bẩm, "Tối nào tôi cũng học thêm giáo viên trên mạng, giáo viên còn nói tôi tiến bộ mà.
Hầy."
"Người anh em à, rút kinh nghiệm lần này, chúng ta hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ, bắt đầu từ thứ hai từ dưới đếm lên, rồi tiến đến thứ ba từ dưới lên..."
Hai người họ nói chuyện qua lại ở phía sau.
Nghe thấy mục tiêu nhỏ, một tay Bùi Lĩnh chống cằm, có hơi lo lắng nhìn quạt điện trên trần nhà một góc bốn mươi lăm độ, thầm nghĩ mục tiêu của mình cũng không quá đáng.
Từ học bá thi khảo sát đến học thần thi tháng, từ Bùi thần trong lớp đến đại thần trong trường.
Có quá đáng không?
Không có đúng chứ?
"Thưa cô, lần này có đổi chỗ theo thành tích không ạ?" Một bạn học ở hàng đầu giơ tay hỏi.
Tần Trì Dã vốn dĩ đang lười biếng, khóe mắt đang lén lút quan sát bạn ngồi cùng bàn nghe vậy đột nhiên tập trung, giống như một con sói, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của bạn học đặt câu hỏi trước mặt.
Mày nói nhiều quá.
"Vị trí không thay đổi.
Ai muốn đổi chỗ thì tự mình cầm phiếu điểm đến văn phòng gặp cô." Triệu Ngọc nói.
Tần Trì Dã thu ánh mắt, lười biếng trở lại, chỉ là có chút nghi ngờ, nhìn xuống dưới bàn
Đôi chân của Bùi Lĩnh dưới bàn không nhúc nhích.
Sao đột nhiên lại không vui?
"Được rồi, mọi người tiếp tục đọc bài đi, bàn thi đến môn nào thì giáo viên môn đó sẽ phát." Triệu Ngọc vỗ tay, ra hiệu bắt đầu tiết đọc bài rồi ra phòng học.
Ngay sau khi chủ nhiệm lớp đi khỏi, mọi người ra vẻ đang đọc bài nhưng thực ra ai nấy không có tâm trạng, lại tiếp tục xì xào bàn tán thành tích lúc nãy.
Cũng may chuông reo sớm, tiết đọc bài cũng kết thúc.
Cuộc trò chuyện của mọi người càng lúc càng trở nên ồn ào.
Một số người đã chạy đến chỗ của Bùi Lĩnh, chủ yến để nhìn đại học bá Bùi Lĩnh hỏi kinh nghiệm thi thố.
"Trâu bò thật.
Cậu thi kiểu gì mà Ngữ Văn được 147 thế, quả thật là thần tiên mà."
Bùi Lĩnh vừa nghe thấy chữ "Thần" tinh thần đột nhiên hưng phấn, đang muốn mở miệng thì nghe hàng phía trước có người cố ý lớp giọng hô: "Bùi Lĩnh, lớp 1 tìm cậu."
Ồ.
Cả lớp im phăng phắc
Lớn tiếng là Tôn Chiêu, báo tin xong muốn xem kịch hay.
Có người ngắt lời mục tiêu nhỏ của mình, Bùi Lĩnh tròn mắt tức giận.
Tần Trì Dã dựa lưng vào ghế, nhìn có vẻ lười biếng không quan tâm đến chuyện gì nhưng thật ra khóe mắt đang nhìn Bùi Lĩnh.
Tốt hơn nhiều so với ỉu xìu buồn bã lúc nãy.
Hắn lại nhìn ly nước của Bùi Lĩnh, nước nóng cũng hết rồi, đợi lát nữa lại lấy tiếp.
Lớp 1 tìm Bùi Lĩnh là có chuyện gì?
Ánh mắt Tần Trì Dã từ ly nước chuyển qua cửa chính.
"Ai vậy?" Bùi Lĩnh ném một ánh mắt trấn an đến bạn học vừa nói cậu là thần tiên, ý bảo là đợi chút nữa tiếp tục nói chuyện.
Nhưng vị bạn học này rõ ràng là hiểu lầm, nghĩ Bùi Lĩnh lớp mình đi tuyên chiến với lớp 1 cho nên hưng phấn nhường đường cho Bùi Lĩnh đi.
Bùi Lĩnh: ...
Đứng ở cửa là Lý Hữu Thanh.
Tiết đọc bài, chủ nhiệm lớp 1 thầy Trịnh cũng đã nói về điểm số của cả lớp.
Khác với phong cách của Triệu Ngọc, thầy Trịnh tương đối cứng nhắc, so với cổ vũ cạnh tranh thì phần lớn thời gian là phê bình giáo dục.
Lớp 1 có 56 người, toàn bộ lớp đều có tên trong top 100.
Mặc dù như vậy nhưng thầy Trịnh rất không vừa lòng.
"...Lần này tôi vô cùng thất vọng.
Ba mươi người lọt vào top 50, còn lại hai mươi người, các anh các chị muốn làm sao?"
"Lớp 2 thì có Hạng Nhất.
Lớp bên cạnh thì được hạng Nhất, lớp mình thì cầm hạng Hai, hay thôi đổi lớp luôn đi."
"Kém mười bốn điểm." Giọng điệu của thầy Trịnh không cao nhưng nặng nề.
Toàn lớp 1 từ tiết đọc bài đã vô cùng yên tĩnh.
Thầy Trịnh gõ gõ mặt bàn, nói: "Tôi mất mặt thay các anh chị.
Bình thường thì gọi là lớp chọn, lớp chuyên.
Nói tôi nghe xem, đây là trình độ của lớp chọn đấy à?"
...
Lý Hữu Thanh là người được hạng Hai.
Từ trước đến nay cậu ta được kỳ vọng rất nhiều.
Trước kỳ thi, Lý Hữu Thanh vẫn luôn cạnh tranh với bạn học được hạng nhất trong lần thi thử trước đó.
Thề non hẹn biển, bây giờ vẫn ở hạng Hai, lại là còn bị lớp 2 đè xuống.
Khi lòng tự tin gặp khó, người ta càng thêm dũng cảm.
Lý Hữu Thanh muốn nhìn đối thủ.
Cho nên vừa kết thúc tiết đọc bài đã chạy đến lớp 1.
Lớp 2 còn chưa bao giờ thấy điều này.
Trong không khí yên tĩnh, một vài học sinh nam nháy mắt với nhau.
"Sao đấy, lớp 1 đến gây chuyện hả?"
"Sợ gì, bọn mình nhiều người thế, còn có trùm trường nữa cơ mà."
"Chỉ một người thôi, xen tình hình thế nào đã rồi nói tiếp."
Lý Hữu Thanh đứng ngoài cửa, cao giọng hỏi: "Ai là Bùi Lĩnh?"
"Ở hàng sau." Lưu Mẫn chỉ đường xong, do dự không biết có nên kiện cáo với chủ nhiệm lớp không.
Bạn này là ai vậy? Đến đây có chuyện gì không? Thi không tốt còn muốn làm gì?
Chữ "thần" bị gián đoạn, Bùi Lĩnh có hơi giận.
Cậu nhìn bạn học đứng ở cửa, nghiến răng nghiến lợi hẹp hòi nghĩ thầm.
Tí nữa đừng có trách tôi nhất thời trút giận.
"Là tôi."
Nhìn thấy Bùi Lĩnh đang ngồi ở hàng sau, ánh mắt Lý Hữu Thanh hiện lên một chút nghi ngờ.
Ngồi xa như thế sao mà nhìn bảng nghe giảng được? Lý Hữu Thanh băng qua lối đi nhỏ đến trước mặt Bùi Lĩnh.
Tần Trì Dã vốn dĩ đang dựa vào lưng ghế nhưng bây giờ đôi