Âm thanh của trùm trường quá lớn, vừa vang dội vừa hung dữ đến nỗi hàng đầu của lớp cũng có thể nghe thấy.
Tất cả đều quay đầu nhìn về phía sau.
Sao vậy? Có chuyện gì vậy?
Trùm trường muốn đánh Trương Gia Kỳ sao?
Trương Gia Kỳ ảo não, sao lại lỡ miệng rồi? Cậu ta lắp bắp chuẩn bị giải thích, vừa mới nói được chữ "em" thì trước cửa lớp giáo viên Ngữ văn đã bước vào, ôm một xấp bài thi, cau mày nói, "Vào lớp rồi mà ai còn to giọng thế hả? Tôi đứng ngoài hành lang cũng còn nghe được."
Mọi người đều đang im lặng nhìn trùm trường ở hàng sau, nghe giáo viên nói vậy lập tức xoay đầu không dám nhìn, chỉ sợ trùm trường ghi hận.
"Em." Tần Trì Dã giơ tay, liếc cũng không dám liếc bạn cùng bàn, đứng dậy nói: "Thưa cô, cổ họng em không thoải mái lắm, em muốn đi phòng y tế."
Nhìn thấy là Tần Trì Dã, giọng của giáo viên Ngữ văn giống như đuổi, "Đi đi."
Tần Trì Dã đứng lên, túm lấy Trương Gia Kỳ, nói: "Thưa cô, em xin cho bạn này hộ tống em."
Giáo viên Ngữ văn: ...
Đau họng mà thôi, hộ cái gì tống chứ? Nhưng cô lại đang vội vàng lên lớp, hai người này trong lớp không thường học bài, đi ra ngoài chơi cũng được, không cần quấy rầy các bạn học khác cho nên giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở nói: "Đi đi."
Vẻ mặt của Trương Gia Kỳ từ "Cô ơi cứu mạng chó của em với" thành "mặt chó nhận mệnh", chỉ có thể đi theo anh Dã.
Hai người đi cửa sau ra ngoài, còn chưa đi bao xa toàn lớp đã nghe thấy Trương Gia Kỳ nói: "Anh Dã à, vừa rồi em nói sai-"
"Mày còn nói nữa!" Tần Trì Dã lớn tiếng, hung dữ nói.
Âm thanh dần dần đi xa.
Bùi Lĩnh nở một nụ cười, nhớ đến lỗ tai đỏ bừng khi nãy của Tần Trì Dã-
Quả thật là biến đỏ trong một giây, còn không dám nhìn cậu, chỉ lén lén lút lút.
Trương Gia Kỳ gọi cậu là anh dâu, cậu còn chưa tức giận thì thôi, Tần Trì Dã tức làm gì chứ? Bùi Lĩnh biết rõ còn cố hỏi.
Tâm trạng của cậu bây giờ vô cùng thoải mái.
Hôm nay quả là một ngày thứ Hai hoàn hảo.
Cậu quyết định lần sau nhất định sẽ cho Trương Gia Kỳ gọi thoải mái, coi như là phần thưởng cho Trương Gia Kỳ đã giúp cậu hoàn thành mục tiêu nhỏ lần này.
Tiểu Bùi tốt bụng, online giúp Trương Gia Kỳ giải mộng.
"Phát bài thi ra đi.
Tiết này chúng ta sửa bài." Giáo viên Ngữ văn đưa bài thi cho Lưu Mẫn, cầm lại một tờ, nói: "Bùi Lĩnh, cô mượn bài thi của em để sửa đề."
Đương nhiên Bùi Lĩnh không sao hết.
"Đề Ngữ văn lần này, những câu hỏi cơ bản đều là những câu cho điểm thế mà có một số bạn lại không làm được, đúng là không nói nổi..."
"Phần đọc hiểu này, câu trả lời của Bùi Lĩnh rất chính xác, các điểm mấu chốt đều đúng.
Mọi người so sánh nhé."
"Được rồi, đến phần bài luận, đề bài lần này có hơi lắt léo nhưng không phải không có chỗ để phát huy.
Có bạn học còn biết loạn viết xạ, bài viết của Bùi Lĩnh rất tốt..."
Hơn nửa tiết học, khi giáo viên Ngữ văn giảng đến những câu khó, những câu sai nhiều đều sẽ nhắc đến Bùi Lĩnh.
Cuối cùng sửa hết đề thi, giáo viên Ngữ văn yêu cầu mọi người học tập Bùi Lĩnh, có bạn học to gan nói: "Thưa cô, yêu cầu của cô cũng khó quá rồi.
Bùi Lĩnh không phải là học bá, cậu ấy là học thần, em là học tra, khoảng cách này cũng lớn quá rồi."
Bạn học Tiểu Bùi vốn đang im lặng dè dặt, nghe được chữ "học thần" lập tức ưỡn ngực.
Hì hì hì.
Làm tốt lắm Trương Gia Kỳ!
Buổi sáng, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh liên tiếp ba môn chính, chỉ cần giáo viên sửa bài thi đều sẽ nhắc tới Bùi Lĩnh.
Trong đống lời khen chồng chất lặp đi lặp lại của các giáo viên, sự ngưỡng mộ của các bạn học dành cho Bùi Lĩnh như khắc sâu vào xương tủy.
Mà bởi vì "cổ họng khó chịu", trùm trường Tần Trì Dã bỏ hai tiết đầu cho đến tiết giải lao.
Trong lễ chào cờ, Bùi Lĩnh nhìn thấy Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ trên sân tập.
Trên mặt Trương Gia Kỳ không có vết thương, chỉ có hơi uể oải giống như bị hành hạ từ trong tinh thần vậy.
"À đúng rồi Trương Gia Kỳ, trước khi vào tiết Văn cậu gọi tôi là gì thế?" Bùi Lĩnh cố ý hỏi.
Trương Gia Kỳ: !!!
Trong nháy mắt giật mình Trương Gia Kỳ hoảng sợ nhìn về phía anh Dã.
Bùi Lĩnh nhìn thấy Tần Trì Dã ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước nhưng lại lén lút nhìn mình, cười tủm tỉm nói: "Thôi quên đi, cũng không có gì quan trọng."
Trái tim Trương Gia Kỳ văng lên đến cổ họng từ từ hạ xuống, cậu ta nhẹ nhàng thở ra, phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, không quan trọng."
Sao lại không quan trọng?
Tần Trì Dã nhíu mày, đá Trương Gia Kỳ một cái.
Trương Gia Kỳ: ???
Không phải chớ anh Dã, không quan trọng là Bùi Lĩnh nói mà.
Bùi Lĩnh giống như bị hành động của Tần Trì Dã thu hút, nhìn sang nói: "Tần Trì Dã, sao cậu lại đá Trương Gia Kỳ?"
"..." Tần Trì Dã đút tay vào túi, lạnh lùng vô tình nói, "Trên đùi nó có con muỗi."
"Đúng đúng đúng." Trương Gia Kỳ gật đầu, ánh mắt dường như có thể viết ra chữ: Anh Bùi à, thật sự đó, dù sao em cũng chỉ có một cái mạng này thôi, bỏ qua cho em đi, đừng hỏi nữa, van xin anh.
Bạn học Tiểu Bùi tốt bụng kết thúc đề tài này, trong lòng nghĩ, Tiểu Trương đừng sợ, hôm nào chơi game, anh sẽ để cậu gọi anh dâu một cách sảng khoái!
Tiết cuối cùng là môn Mỹ thuật.
Sau Quốc khánh, Mỹ thuật, Âm nhạc, Thể Dục chưa bị hủy bỏ, mọi người vẫn đang rất vui vẻ.
Ai nấy đang chuẩn bị dọn dẹp một chút đi phòng Mỹ thuật thì lớp trưởng từ bên ngoài quay về nói: "Giáo viên Mỹ thuật có việc, đổi thành môn Hóa."
"Hả?"
"Cái gì?"
Cả lớp nhốn nháo.
Ba tiết môn chính qua đi đầu óc như muốn nổ tung rồi, tiết cuối cùng lại còn của lão Nghiêm đúng là sống không bằng chết.
"Bùi thần, thầy Nghiêm gọi cậu đến văn phòng." Lớp trưởng bổ sung, "Văn phòng lớn của tổ giáo viên."
Phần lớn thời gian Bùi Lĩnh vô cùng khiêm tốn nhưng lần này, danh hiệu này, cậu rất là dè dặt chấp nhận.
Cậu, bạn học Tiểu Bùi, chính là học thần.
-
Văn phòng của tổ giáo viên.
Thầy Nghiêm đang tự mình rót trà, nhấp một ngụm, nói: "...Chỉ có ba mươi học sinh thôi, không thể nhiều hơn được."
"Thầy Tiểu Trịnh, thầy vừa nói lớp thầy có bao nhiêu người?"
Thầy Trịnh năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi.
Là một giáo viên xuất sắc, đặc biệt có trình độ tốt, lúc được mời đến Anh Hoa ông nghiễm nhiên tiếp quản làm chủ nhiệm lớp 1.
Trong lần tuyển chọn tổ trưởng khối, thầy Trịnh cũng có sức cạnh tranh nhưng đáng tiếc lại gặp phải thầy Nghiêm.
Thầy Nghiêm mạnh hơn về mọi mặt, kể cả bằng cấp, học vấn, kinh nghiệm giảng dạy và tuổi tác.
Nếu không phải là sức khỏe kém cộng với việc lên lớp mệt mỏi thì trường học đã muốn thầy Nghiêm chủ nhiệm lớp 1 luôn rồi.
"Dựa vào thành tích thi tháng, trước đây không phải mọi người đã thống nhất như vậy rồi hay sao?" Thầy Trịnh đưa bảng xếp hạng ra, dùng bút quét từ thứ tự ba mươi lên, "Ba mươi người này, còn cần thảo luận gì nữa?"
Trong top 30 của top 100, ngoài trừ ba học sinh của lớp 2, hai học sinh lớp 4, một học sinh lớp 6 và một học sinh lớp 8 ra, còn lại đều là học sinh lớp 1.
"Đề của lớp thi đua có cách tư duy khác với đề của lớp thường.
Tôi không đồng ý chuyện đó."
Các giáo viên khác, "Đúng vậy, không thể dùng một kỳ