Phó Hội trưởng chỉ ngước mắt nhìn cô vài giây rồi cúi đầu tiếp tục dùng bữa, hoàn toàn xem cô như không khí.
Tô Ca cầu còn không được liền cặm cụi ăn, không để ý đến xung quanh.
Tần Minh không biết ăn xong từ lúc nào, anh đang lấy khăn giấy lau miệng, chậm rãi lên tiếng: “Ở nhà cậu bị bỏ đói à? Nhìn vẻ ngoài không giống lắm.”
Tô Ca chẳng những không thấy xấu hổ còn kiêu ngạo lên tiếng: “Người có can đảm mập lên như tôi, cậu còn lâu mới hiểu được.”
Không nghĩ tới Tần Minh lại bật cười.
Cô ngỡ ngàng quên cả ăn ngước mắt nhìn đối phương, không mặn không nhạt khen một câu: “Cậu mà cười thường xuyên, Đào Bách cũng lung lay địa vị hot boy trường đấy!”
Lúc này, trong đầu cô hệ thống đã điên cuồng cảnh báo cứ như người động kinh: “Chủ nhân! Chủ nhân! Sợi dây trên tay cậu ta! Chính là sợi dây màu đỏ đó! Một trong những món đồ của người! Nhanh giành nó về đừng để Ram hắc ám chiếm được!”
Thấy Tần Minh định đi, cô bất giác kéo tay đối phương lại: “Sợi dây trên tay cậu cho tôi được không?”
777 âm thầm bất lực đỡ trán: Ai lại nghĩ tới cách trực tiếp đòi như vậy! Nó không dám nhận người nói lời ngu xuẩn vừa rồi là chủ nhân của mình.
Đúng như nó dự đoán, Tần Minh lạnh nhạt hất tay cô ra: “Tại sao tôi phải cho cậu? Không cho!”
Tô Ca cũng không ngốc như hệ thống nghĩ, bị từ chối nhưng cô rất ung dung mở di động, sau đó đưa ra trước mặt đối phương.
Gương mặt vô cảm của Tần Minh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, anh kinh ngạc há hốc mồm: “Cậu là bi3n thái sao? Ảnh này ở đâu ra?”
Tô Ca bình thản lên tiếng: “Hack được.
Chúng ta một đổi một tôi đảm bảo bức ảnh này sẽ không để người khác xem được, đảm bảo xóa sạch!”
Cô không phát hiện hai vành tai của anh đã ửng đỏ.
Tần Minh thẹn quá hóa giận: “Cậu làm sai lại nói đúng lý hợp tình như vậy! Được! Tôi đổi! Nếu tôi thấy nó còn xuất hiện ở đâu cậu đừng hòng ở yên với tôi!”
“Tuân lệnh!” Tô Ca hết sức phối hợp cười hì hì biểu cảm lấy lòng hiện rõ trên mặt.
Tần Minh gỡ sợi dây ra khỏi tay đưa cho cô, rồi giận dữ đi mất.
Lúc này điện thoại trong túi cô reo lên.
“Alô, mẹ gọi con giờ này có gì sao?”
Bên kia là một giọng nữ xa lạ: “Tôi gọi đến từ bệnh viện Hàm Bắc, chủ nhân của số máy này đang trong phòng cấp cứu.
Cô có thể tới bệnh viện làm một vài thủ tục được không?”
Tô Ca hốt hoảng bỏ dở bữa ăn, vội bắt xe chạy tới bệnh viện.
Đợi đến khi Đào Bách được mấy cô trong căn tin buông tha, anh mới phát hiện Tô Ca đã chẳng thấy đâu.
“777! Rốt cuộc có chuyện gì? Sao đang yên đang lành mẹ Tô Ca lại nhập viện?”
Hệ thống cũng không giấu diếm: “Tôi không muốn chủ nhân lo nghĩ nhiều nên không nói.
Thật ra Trần Hải Vy bị ung thư phổi, nhưng vẫn luôn giấu bệnh đi làm việc nặng nuôi con gái.
Bà ấy không sống qua 2 năm đâu.
Chủ nhân đừng quá đau buồn.”
Tô Ca có vẻ rất bình tĩnh: “Ừm tôi biết rồi.”
Cô nghe theo hướng dẫn của nhân viên hành chính bệnh viện, làm đầy đủ các thủ tục, sau đó đứng ở hành lang nói chuyện với bác sĩ
Trần Hải Vy được cấp cứu kịp thời đã qua cơn nguy kịch, tạm thời đang hôn mê.
Bác sĩ không nỡ nói sự thật cho cô, nhưng cuối cùng vẫn phải tiết lộ: “Người nhà chuẩn bị tâm lý.
Đừng để mẹ cháu làm việc nặng thêm nữa.”
Ông tưởng thiếu nữ xinh đẹp này sẽ khóc thật lớn, hét rằng ông nói dối, thậm chí còn phản ứng dữ dội hơn nữa.
Thế nhưng ngoài dự đoán, cô ấy lại bình thản nói lời cảm ơn bác sĩ, khiến chính ông hoài nghi đối phương có phải con ruột bệnh nhân không.
Tô Ca bước vào phòng bệnh nhìn mẹ đeo ống thở, gương mặt nhợt nhạt trắng bệt, tim như bị