Về đêm thời tiết Minh Thành se se lạnh, những gánh hàng rong, quán xá vỉa hè đều đang dọn dẹp, tĩnh lặng lại có chút đìu hiu.
Thế nhưng trái ngược với không gian yên ắng bình dị ngoài này, trên tầng cao nhất tòa nhà Bitexa đang diễn ra bữa tiệc thị giác tràn ngập vàng son.
Hôm nay là lễ kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Bitexa, giới thượng lưu, doanh nhân, quan chức chính phủ, cùng cả giới giải trí đều tề tựu về đây đông đủ.
Người đến người đi trang phục lộng lẫy, trang sức xa hoa, phụ kiện xa xỉ, tuấn nam mỹ nữ hầu như không thiếu.
Giữa bầu không khí náo nhiệt đó, một người đàn ông cao lớn ngoại hình nổi bật gây chú ý, lại đứng tách biệt với mọi người ở một góc khuất, ẩn mình quan sát.
Khớp tay thon dài của anh thỉnh thoảng đong đưa ly rượu nhưng mãi vẫn không uống.
Đối diện anh ta là một người đàn ông gầy gò, lưng còng cố gắng mặc lên bộ vest đen, trông hết sức kệch cỡm.
Nhưng vẻ mặt của đối phương lại toát lên sự kiêu ngạo cùng khinh bỉ khó ai bì được: “Đạo diễn Đào! Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm giá! Nếu bộ phim này không qua thẩm d uyệt, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, cậu có ra gầm cầu ngủ cũng không trả hết nợ.”
Đào Bách mím chặt môi, khẽ cau mày nhưng vẫn một mực giữ im lặng.
Đối phương tưởng chừng đã thuyết phục được anh, hạ giọng nhìn về sân khấu phía trước: “Cậu thấy cô gái đang đứng cạnh chủ tịnh Tô trên kia không? Cô ấy sinh ra ở vạch đích là thiên kim được cưng chiều nhất gia tộc Tô thị, thông minh, xinh đẹp, thiên phú diễn xuất hơn người.
Cô ấy vừa xuất đạo được 2 năm đã ẵm về hai giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính được yêu thích nhất.
Nếu có được Tô Mẫn Nhi, cậu còn sợ gì nữa.
Đàn ông chúng ta cần thả con tép bắt con tôm, không cần để ý nhiều tiểu tiết như vậy.”
Đào Bách nhìn theo hướng ông ta chỉ, vừa hay chứng kiến cô gái trên sân khấu cười ngọt ngào, nhận đủ hào quang, nuông chiều.
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Đối phương bật cười vỗ vai anh: “Tốt lắm! Khi nào nghĩ xong nhắn tin cho tôi, tôi sẽ giúp anh hẹn cô ấy.”
Ông ta trước khi đi chạm ly với anh, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó mới nở nụ cười ẩn ý rời khỏi hội trường.
Đào Bách trong đầu lặp lại câu hỏi quen thuộc: “Cậu chắc đây là nhiệm vụ cuối cùng chứ?”
Hoàn toàn không nhớ gì.
Đây là câu đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của hệ thống, lần này nó không nhiệt tình thề thốt như trước nữa: “Ừm.
Xong nhiệm vụ lần này cậu có thể quay trở về thế giới của cậu.”
Dường như biến cố từ thế giới trước khiến Đào Bách vô thức trở nên điềm đạm, ít nói hơn hẳn.
Anh không nghi ngờ, chỉ bình thản gật đầu: “Được.
Cậu truyền cốt truyện đi.”
Đây là thế giới xoay quanh chuyện tình ngọt ngào của nam chính Đào Bách và nữ chính Tô Mẫn Nhi.
Nữ chính yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên trong một buổi tiệc sinh nhật năm cô 16 tuổi.
Năm đó