Thấy Đào Bách quay lưng bỏ đi, hệ thống gấp gáp lên tiếng: “Này! Cậu định đi đâu đấy? Không phải cậu nên tiếp xúc với nữ chính để thuận tiện làm nhiệm vụ sao?”
Anh vừa đi vừa nhắc nhở: “Cậu đừng quên nam nữ chính không gặp nhau hôm nay.”
“Vậy giờ cậu định đi đâu?” 777 gọi giật lại.
Đào Bách cau mày: “Tìm Tô Ca.”
Bùng!
Não hệ thống như muốn nổ tung, nó thầm hoài nghi chẳng lẽ năng lực xóa ký ức của chủ nhân có vấn đề.
Nhưng ngoài mặt 777 vẫn cố trấn an bản thân thắc mắc hỏi lại: “Tìm cô ta làm gì?”
Đào Bách không định nói tiếp, anh bước vào thang máy bấm chọn tầng 7 chứ không phải hầm xe B1.
Hệ thống đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày nữ chính bị Tô Ca hạ thuốc.
Nó không hiểu tại sao cả hai đều là con ruột của chủ tịch Tô Minh nhưng người được nuông chiều hết mực, kẻ bị ghẻ lạnh ruồng bỏ, khiến quan hệ hai chị em phải đi đến nước đường này.
Đào Bách dựa theo trí nhớ tìm được căn phòng 705.
Những tưởng sẽ không có ai vì vẫn chưa tới thời điểm nữ chính đi vào, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái đang ngủ say trên giường.
Anh thoáng sửng sốt lùi lại nhìn tấm biển trên cửa, xác nhận đúng mới rón rén bước vào.
Đào Bách không vội hành động, tìm một chỗ ẩn nấp rồi im lặng quan sát.
Ưm!
Cô gái dường như rất khó chịu, sau khi tỉnh giấc cố gắng lật người ngồi dậy.
Hoảng hốt không được bao lâu cô vội vàng xuống giường chạy về phía cửa.
Mỗi bước chân của cô gái đều như đổ chì, hơi thở nặng nhọc.
Đột nhiên, cửa từ ngoài đẩy vào.
Năm người đàn ông cao vóc dáng thô kệch xuất hiện khiến hệ thống rùng mình.
Phụ nữ thật độc ác!
Nhưng tình huống phía sau đây càng khiến 777 sững sờ.
Âm thanh trong trẻo vang lên giữa căn phòng tối đen như mực: “Các người là ai?”
Đối phương nở nụ cười gian manh, một trong số đó đại diện lên tiếng: “Hôm nay các anh đây sẽ phục vụ cô em miễn phí!”
Tô Ca không chút sợ sệt cười khẩy: “Dựa vào các người đủ thỏa mãn tôi sao? Ai sai các người tới đây?”
Một tên khác lớn tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp! Đồ con đi3m! Lên! Hôm nay chúng ta nhất định chơi chết nó!”
Năm tên thô kệch cứ thế xông lên, vồ vập muốn chạm vào người cô.
Vì quá tối Đào Bách không rõ tình hình thế nào, đến khi ý thức được anh đã bước tới gần chỗ họ.
Định phóng lao theo lao, tiến lên trợ giúp cô gái theo bản năng, nhưng anh không ngờ người phút trước còn yếu ớt đến đi cũng không nổi, giờ lại như cắn thuốc liều mạng chống trả.
Kết quả Tô Ca không hề hấn gì, nhưng bọn người kia thê thảm không thể tả, bị cô trói gọn vào một góc bàn.
Đào Bách cũng chẳng hiểu người này giấu sẵn dao và dây thừng ở đâu.
Nhìn lưỡi dao sắt bén trên tay cô đè sát cổ tên cầm đầu tới ứa máu, anh lặng người.
Trong đầu vội vàng gọi hệ thống: “Người này là Tô Ca?”
777 không vui xác nhận: “Ừm.”
Đào Bách lấy tâm thế người ngoài cuộc bàn luận: “Sức chiến đấu cỡ này nữ chính chết trong tay cô ta cũng là một loại vinh dự.
Cô ta không phải là điệp viên đó chứ?”
Hệ thống nếu có mắt chắc hẳn đang liếc xéo anh: “Gần đây cậu bớt xem phim trinh thám lại!”
“Nói! Ai sai bọn mày tới đây?”
Đối phương tới chết cũng mạnh miệng: “Không có ai sai khiến cả! Là chúng tôi thấy sắc nổi lòng tham.”
Tô Ca nhếch môi, rút ra một khẩu súng đã lên nòng chĩa vào tên khác: “Chúng mày đoán xem dao hay súng của tao giết người dễ hơn?”
Kẻ bị dí súng vào đầu khiếp đảm vội vàng hét lớn: “Là Tô Mẫn Nhi! Là cô ta cho tiền chúng tôi c**ng hi3p cô.
Xin cô chúng tôi không cần tiền nữa.
Chỉ cần chừa cho chúng tôi một con đường sống, cô muốn chúng tôi làm gì