Chương 084. Chiêu mộ binh lính chiến tranh
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
Hiệp hội thợ săn ma.
Đây đã là lần thứ ba trong tháng Vân Hi tới hiệp hội.
Lúc này, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là thay Đông Nhược Tuyệt và Triệu Uyển Quân đi chứng minh thân phận thợ săn ma và nhận một số nhiệm vụ đủ khả năng để các nàng hoàn thành, thông qua thực chiến và giết chóc để huấn luyện cho các nàng kiến thức và sự can đảm.
Hắn tin tưởng, chỉ cần Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân có thể hoàn thành lần rèn luyện này, không cần phải bằng những thợ săn ma cùng cấp nhưng tuyệt đối có đủ thực lực so với những học viên cùng cấp học tại học viện Tinh Diệu. Nói không chừng, cả hai lại có thể đạt được thứ hạng nhất định trong giải đấu học viện diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc cũng nên.
Vân Hi dẫn Triệu Uyển Quân, Đông Nhược Tuyết đến xin bằng chứng nhận thợ săn ma. Người phụ trách chứng nhận hơi cảm thấy ngạc nhiên. Nhất là khi nhìn thấy thẻ học viên của học viện Tinh Diệu trên người Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết, hơn nữa hai cô lại chưa ra khỏi thành Tinh Diệu bao giờ.
Người phụ trách tốt bụng khuyên giải: “Hai người xác định muốn tự mình xin cấp chứng nhận thân phận thợ săn ma, lại còn tiếp nhận nhiệm vụ đi dã ngoại sao? Nếu như hai người chưa có người hướng dẫn đi cùng, tôi mạo phạm đề nghị hai người nên suy nghĩ cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Lúc ra khỏi nhà, mặc dù Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân còn thoáng do dự nhưng lúc này lại rất kiên định.
“Tâm ý chúng tôi đã quyết, phiền tiên sinh hỗ trợ chuyển chứng minh thư của chúng tôi tới thẻ thợ săn ma, kích hoạt giao diện hệ thống thợ săn ma.”
Người phụ trách thấy hai người không giống như đang giỡn nên không khuyên nhủ nữa, khẽ gật đầu, cất giọng khen ngợi: “Hai người không có người hướng dẫn lại dám đi dã ngoại, dũng khí thật đáng khen, không hổ là học viên của học viện Tinh Diệu.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã nhanh chóng kích hoạt giao diện hệ thống thợ săn ma trên thẻ giúp hai người.
“Nơi hoang dã không như trong thành thị, hai người nên cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân cùng nhận lấy thẻ nhận lấy thẻ chứng minh, sau đó cắm thẻ vào những đầu đọc được bố trí khắp nơi trong hiệp hội, kiểm tra giao diện ban bố nhiệm vụ của hệ thống thợ săn ma.
“Thử xem, nhiệm vụ yêu cầu đến núi Vạn Nham đánh chết ma thú cấp năm, Liệt Nham thú.”
Vân Hi nhìn lướt qua rồi chọn một nhiệm vụ trong đó.
Mặc dù Liệt Nam thú là ma thú cấp năm nhưng tốc độ và sức mạnh công kích chỉ tương đương với ma thú cấp bốn đỉnh phong. Nó mạnh là mạnh ở sức phòng ngự. Sức mạnh phòng ngự của nó tương đương với những con ma thú cấp sáu. Hai người mới như bọn họ gặp đối thủ như thế này quả là một lựa chọn không thể tốt hơn.
“Hai em nhận nhiệm vụ rồi lên đường ngay đi. Anh nói trước nhé, tại núi Vạn Nham, trừ khi tụi em gặp phải nguy hiểm liên lụy tới tính mạng, còn không thì anh không ra tay đâu. Hơn nữa… đi dã ngoại thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho dù các em thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng, anh cũng không đảm bảo chắc chắn an toàn cho tính mạng của tụi em được.”
“Anh hai, anh yên tâm đi, một khi tụi em đã quyết định rồi thì nhất định sẽ không bỏ dở nửa chừng đâu.”
“Đúng thế, Tiểu Tuyết nói có lý. Em muốn mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn. Nếu em là một Võ giả cấp chín thì mọi người trong nhà sẽ không thể bắt em làm bất cứ chuyện gì mà không em muốn được nữa.”
Vân Hi khẽ gật đầu, dẫn hai cô lên đường.
Đúng lúc này, một đại đội kỵ sĩ cưỡi Kim Vũ thú cấp năm chợt tới, nhanh chóng xuất hiện trước cửa hiệp hội thợ săn ma. Những người trong đám kỵ sĩ săn ma thú này, kém nhất cũng có thực lực cấp sáu, một phần ba còn lại là Võ giả cấp bả, người cầm đầu đã đạt tới cấp tám.
Nhìn thấy đội kỵ sĩ này, Triệu Uyển Quân lập tức thét lên một tiếng kinh hãi: “A, đây, đây chẳng phải là một trong ba đoàn kỵ sĩ của thành Tinh Diệu chúng ta, thành viên của Lưu Tinh kỵ sĩ đoàn đấy sao. Xem kìa, bên trong nhiều người ghê, ai cũng đeo huy chương vinh dự Kiếm sĩ kìa, ở nơi nào cũng được mang theo bội kiếm. Vị đội trưởng đó mình từng gặp qua rồi, hắn tên là Hướng Vinh, là người sở hữu huy chương vinh dự Kỵ sĩ, có đặc quyền tiền trảm hậu tấu đấy.”
“Lưu Tinh Kỵ sĩ đoàn trước giờ luôn phụ trách công việc chiến tranh giữa thành Tinh Diệu cùng ma thú, chẳng lẽ ở chỗ nào đó diễn ra thú triều sao?”
“Nghe nói Long kỵ sĩ Tử Xa Phục chính là đại đội trưởng của Lưu Tinh kỵ sĩ đoàn đó, mới nãy nói chuyện với anh Đông Phương nên không thấy được đại nhân Tử Xa Phục, thật tiếc quá đi.”
Những kỵ sĩ này dừng lại ở bên ngoài hiệp hội thợ săn ma, đội trưởng Hướng