Thiên An nhìn thấy Hoàng Phong, lập tức chột dạ thả Nguyệt Vy ra.
Cánh tay của Nguyệt Vy được giải thoát trên da thịt trắng nõn liền xuất hiện những dấu tay đỏ au dọa người.
Da Nguyệt Vy vốn rất mỏng, Thiên An lại dùng sức mạnh, bây giờ cánh tay cô không chỉ đỏ mà còn rất đau.
Hoàng Phong nắm lấy tay cô lên xem xét, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Ráng chiều hắt lên khuôn mặt hắn, đôi con ngươi đen đặc đến đáng sợ.
Hắn đẩy Nguyệt Vy về sau lưng, phóng ánh mắt rét lạnh về phía Thiên An, giận đến mức gần xanh trên trán giật giật liên tục.
Thiên An sợ đến luống cuống tay chân, cô ta lắp bắp: Em...!em không cố ý.
Em không cố ý.
Anh Hoàng Phong, em chỉ muốn...!chỉ muốn...!xin lỗi chị ấy thôi.
Hoàng Phong cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung rồi.
Nguyệt Vy của hắn ngay cả hắn cũng không dám đánh cô một lần, mắng cũng không dám mắng.
Vậy mà mới hai ngày, đã bị Thiên An khi dễ không dưới một lần.
Nếu không phải nể mặt bố cô ta, Hoàng Phong đã không nhẫn nhịn đến vậy.
Thiên An sợ Hoàng Phong không tin mình, bèn gấp rút nói thêm: “Anh...!anh không tin có thể hỏi chị ấy.
Em chỉ đến xin lỗi chị ấy thôi.
Không không có làm gì khác.
Anh Phong, em biết sai rồi...!cũng xin lỗi chị ấy rồi, anh bỏ qua cho em lần này thôi có được không? Em xin anh mà Hoàng Phong hít mạnh một hơi, tiếng nói lạnh băng bật ra từ kẽ răng: “Im miệng và cút đi ngay lập tức.
“Anh Phong……..
“Cút ngay!!!!” Hoàng Phong bực tức phẫn nộ, hắn gần như phát hỏa.
Hồn vía Thiên An như bay lên đến tận chín tầng mây, cô ta cuống cuồng chạy biến đi.
Mà người phía sau Hoàng Phong lúc này mặt cũng trắng bệch không còn một giọt máu.
Trên đường về nhà, sắc mặt Hoàng Phong âm lãnh đến dọa người.
Đến một tiệm thuốc tây, hắn dừng xe, mua một ít thuốc rồi mới lên xe.
Cô không bị thương ở đâu, không rách da chảy máu nhưng chẳng hiểu sao Hoàng Phong lại mua một đống thuốc sát trùng.
Nguyệt Vy thấy hắn tẩm thuốc sát trùng lên bông gòn, động tác liền mạch lưu loát rất thành thạo.
Vừa định cầm lấy tay cô thì Nguyệt Vy đã rụt lại, cô ấp ủng: "Tôi...!tôi đâu có bị thương đầu?”
Hoàng Phong nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Đưa tay ra Không khí trong xe có phần quỷ dị, ánh mắt tĩnh mịch của Hoàng Phong thường ngày đã trút đi, lớp nền cường thể yên lặng dâng lên, nồng đậm sự u ám.
Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, có chút sợ hãi, sau cùng cũng không dám phản kháng, cô rụt rè đưa tay về phía hắn, ẩm ức nói: “Không có bị thương mà." Lúc nãy chỉ hơi đỏ một chút thôi, nào có chỗ nào bị thương mà sát trùng chú.
Nhưng Hoàng Phong giống như không nghe thấy, hắn thấm hết miếng bông này đến miếng bông khác, chà sát liên tục lên cánh tay cô.
Nguyệt Vy không nhịn được, cô kêu đau, hắn vẫn không dừng lại, thậm chí còn làm mạnh hơn.
Hành động của Hoàng Phong không giống như đang sát trùng vết thương, hắn cứ chà đi chà lại liên tục, hệt như muốn tẩy rửa sạch sẽ, chỉ hận không thể lột luôn lớp da của cô.
Nguyệt Vy đau đến tái mặt.
Cô ấm ức xin tha, muốn rụt tay về, hắn lại không cho.
Cô khóc: “Đau...!Hoàng Phong...!tôi đau.
Hoàng Phong hoàn toàn phớt lờ lời nói của Nguyệt Vy.
Mãi đến khi hắn dừng lại, cánh tay Nguyệt Vy tê rát, trong đôi mắt trong veo cũng đã đong đầy ánh lệ.
Những tưởng như thế đã xong rồi, nào ngờ đến khi về nhà, hắn lại lôi cô lên phòng tắm, mở nước xối xả vào tay cô.
Nguyệt Vy khóc thét muốn chạy ra ngoài, hắn lại điện tiết ném luôn Nguyệt Vy vào bồn tắm.
Nước tung tóe bắn lên người cô, áo quần dính sát vào da thịt, thân thể lạnh buốt.
Cô khóc ầm lên: “Anh làm gì vậy, dừng lại đi.
Dừng lại.
Huhu...!Hức...!Hức...!Đừng mà.”
Hoàng Phong vẫn không đáp lại lời cô, hoàn toàn mất khống chế.
Mãi hơn mười phút sau, Hoàng Phong mới ôm Nguyệt Vy ra khỏi phòng tắm.
Cả người Nguyệt Vy không còn một mảnh quần áo, tóc tai ướt mem, da thịt phiếm hồng tê tái.
Tâm tình Hoàng Phong tựa như đã tốt hơn, vẻ mặt hắn dịu lại, động tác nhẹ nhàng hơn.
Chỉ tội nghiệp Nguyệt Vy, hoảng sợ đến mức cả người run lên bần bật, miệng nhỏ không ngừng bật ra vài tiếng nấc.
Cô co ro cuộn người trong chăn, lùi sát về thành giường.
Hoàng Phong dễ dàng lật người cô ra, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng âm lãnh đó, bắt đầu mặc áo quần cho Nguyệt Vy.
Nhận thấy cô vẫn còn run rẩy, hắn không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng về sau lưng cô cất giọng dỗ dành: “Được rồi.
Không khóc nữa.
Ngoan nào.
Nín, nín.
Nước mắt Nguyệt Vy thi nhau rơi xuống, ấm ức khóc đến khản giọng: “Hức...!Huhu...!Hức...!lúc nào cũng khi dễ tôi.
Tôi...!Hức...!không có...!làm gì sai.
Không có hức.
Hức.
Nguyệt Vy đang rất oan ức, cô rõ ràng không chọc giận hắn cũng không làm sai điều gì, đột nhiên lại nổi giận khi dễ cô.
Bộ dạng vừa nãy của hắn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.
Nguyệt Vy khóc không ngừng nghỉ, cô cứ quệt tay lau nước mặt nhưng một chốc lại lã chã rơi xuống.
Hoàng Phong vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Ai bảo em chọc giận tôi làm gì?”
Nguyệt Vy nghe thấy càng oan ức hơn: “Tôi không có.” Hoàng Phong thở dài, bất mãn lớn giọng: “Không có? Thật không?”
Nguyệt Vy ấm ức thút thít.
Hắn áp tay vào hai má cô, buộc cô đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn: “Tôi bảo em thấy Thiên An thì tránh đi, em có nghe không?”