Trans: Ying Yang
Đầu lưỡi này đưa ra, quấn lấy đầu lưỡi kia, chạm vào nhau mang theo ý thăm dò cám dỗ, tiếp theo đó liền quấn quýt không thể tách rời.
Hơi thở giao thoa bị ngọn lửa đốt lên mãnh liệt trong gió, lại thiêu tới người cô. Trong khoang mũi đều là mùi hương của cậu, chạy dọc theo máu sôi trào đến tứ chi, thấm vào máu thịt khiến cô thở hổn hển vì mê hoặc.
Trần Triều Dao vòng tay ôm cổ cậu, túm lấy một bên cổ áo cậu rồi lại buông ra từ lúc nào không biết, trượt dọc theo làn da ấm áp của cậu, luồn vào mái tóc đen như mực, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trước trán cậu có vài sợi tóc loà xoà, hàng mi khẽ run như lướt qua trái tim cô, khiến nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì vui thích.
Cô càng quấn chặt lấy cậu hơn, mút lấy đôi môi mềm mại, trượt vào từng tiếng thở dốc của cậu, liếm sâu từng tấc.
Cô như một con dã thú ăn thịt cậu, gần như nuốt chửng cậu vào bụng.
Không khí trong phổi bị thiêu đốt đến cạn sạch, những tia lửa ánh lên trước mắt.
Lý Hành đẩy ra nhưng cô lại như bị lửa nóng làm cho váng đầu, tiến về phía trước quyết đuổi theo cậu, ngậm lấy đầu lưỡi cậu rồi thăm dò, như một con rắn lè chiếc lưỡi trơn bóng của mình ra.
“Ưm…” Cậu cau mày, nhéo vào da thịt mềm mại ở eo cô.
Cuối cùng Trần Triều Dao cũng buông tha cho lưỡi cậu, cô hơi hé miệng, đưa ngón tay vuốt ve tai sau cậu, chiếc lưỡi đỏ tươi nhập nhằng sợi chỉ bạc lấp lánh.
Cả hai thở hổn hển dữ dội, như thể họ vừa trải qua cuộc chiến trí mạng.
Lý Hành nằm ngửa trên ghế sofa, mặt bỏ bừng, đầu tóc hơi rối, đôi mắt ươn ướt mông lung. Hai cánh môi giống như trái cây bị cắn nát vỏ, tẩm một lớp nước trong mờ.
Thế nên cô lại càng mê mẩn, chồm tới mổ lên môi cậu, rồi lại vuốt ve. Bàn tay ngoắc lấy góc áo cậu, vén ra khe hở rồi luồn vào, lòng bàn tay nóng bỏng sờ vào da thịt rắn chắc.
Lý Hành thở hổn hển vài hơi, cơ bắp giữa ngực và bụng căng cứng, lộ ra khe rãnh sâu hun hút, kẹp chặt ngón tay cô.
Hormone nam tính đặc thù trên người cậu bao phủ khiến cô choáng váng.
Trần Triều Dao say mê vui sướng chống lên ngực cậu, tay phải cô trượt lên trượt xuống khe rãnh trên người cậu, đàn hồi trên tay tựa như đang nhào nặn một cục bột, cô siết chặt, nắm lấy rồi xoa mạnh.
Có thứ gì đó đang mất kiểm soát, hoặc đã nằm ngoài tầm kiểm soát từ lâu. Cô ngồi lên đùi cậu, da thịt mềm mại toàn thân đều nằm trong vòng tay cậu, lý trí bị lửa nóng thiêu đốt, trượt từ đầu này đến đầu kia.
Bàn tay cô trượt dọc trên làn da cậu, nhanh chóng nắm lấy con chim khổng lồ giấu trong đũng quần, chắc chắn nó đã sưng phồng, có cái mỏ cứng hoặc móng vuốt sắc nhọn đang ấn vào lòng bàn tay cô nóng rực.
Lý Hành rên rỉ, các ngón tay bám chặt vào mép ghế sofa.
Trần Triều Dao cầm lấy nó, xoa nắn vừa nhanh vừa mạnh trong tay, cô nhìn xuống hàng mi run rẩy ướt át của cậu: “Ả đã chạm vào đây chưa?”
Cậu khép hờ đôi mắt, bộ dáng có phần khó nhịn, đuôi mắt đã rất đỏ, trong mắt có làn sương mù mờ mịt, nghe cô hỏi, vài giây sau cậu mới lắc đầu.
Hơi thở cô đã hoàn toàn không còn tiết tấu, lại cúi xuống hôn cậu lần nữa.
“Ngoan lắm.” Cô dùng chóp mũi cọ vào má cậu, không ngừng xoa nắn trong lòng bàn tay: “Nó là của chị, sau này không được để người khác đụng vào.”
Cậu mỉm cười sâu kín, giọng nói khàn đặc: “Chị thật bá đạo.”
Trần Triều Dao thở hổn hển, ngước mắt lên nhìn cậu.
“Em là của chị.” Mắt cô đã dâng lên một làn hơi nước, nhìn cậu chăm chú.
Tiếng gió thổi vang lên, cô lại gần cậu rồi lặp lại lần nữa, giọng nói nhẹ bẫng như bị gió thổi bay nhưng lại rõ ràng vọng vào tai cậu.
Cậu ôm chặt lấy vòng eo thon của cô rồi đứng dậy.
Trần Triều Dao vô thức thấp giọng kêu lên một tiếng, trái tim lơ lửng trong không trung, vòng tay ôm lấy cổ cậu.
Cậu bế cô đi qua hành lang mờ tối, đầu óc cô nóng rực, trong mắt như có lửa. Đôi chân thon dài quấn lấy eo cậu, lắc lư theo mỗi bước đi của cậu.
Cô thở hổn hển, hôn lên từng tấc da trên khuôn mặt cậu, lại vội vàng đưa đầu lưỡi ra liếm láp đôi môi cậu.
Cậu vừa hé miệng đã lại bị cô ăn sạch.
Một nụ hôn ướt át.
Dường như hôn thế nào cũng không đủ, tiếng thở dốc vang lên từ đầu đèn mờ bên này tới đầu bên kia, rồi lại loạng choạng bước lên bậc cầu thang.
Có thứ gì đó bị nghiêng đổ ở cửa rồi trượt xuống lăn tròn trên mặt đất.
Nhưng cũng chẳng còn ai quan tâm nữa.
Cả hai người đều đầu óc mê muội ngã xuống giường, Trần Triều Dao ôm lấy cậu, giống như trong giấc mơ không chút kiêng dè cởi bỏ quần áo cậu rồi vuốt ve cơ bắp rắn chắc.
Lý Hành kéo lại một tia lý trí, chống giường muốn đứng dậy.
Trần Triều Dao ôm cổ cậu, kéo lại.
Cậu như ngã vào một khối thịt mềm, vật cứng đụng vào vật mềm, khô ráo cũng trở nên ẩm ướt. Hai người đè lên nhau, uốn éo, dường như hoà vào nhiệt độ cơ thể của nhau.
Lý Hành chống nửa người dậy, thở hổn hển giải thích: “Rèm… rèm cửa.”
Mắt cô đã mông lung đẫm nước, ánh sáng cũng bớt đi.
Cậu đi về phía cửa sổ, cô cũng khó nhịn mà đuổi theo, ôm chặt eo cậu, tựa như không thể rời xa cậu dù chỉ trong chốc lát.
Cuối cùng tấm rèm cũng được kéo vào hỗn loạn dưới sự quấn quýt của tứ chi.
Căn phòng chìm trong bóng tối, tựa như trôi nổi ở một thế giới khác.
Họ cởi bỏ quần áo, trần truồng lao vào nhau.
Trần Triều Dao nhìn chằm chằm lồng ngực để trần của cậu, rồi lại nhìn dọc xuống theo cơ bắp giữa ngực và bụng, sau đó cô nhìn thấy hình dạng của con chim lớn.
Nó vừa thô vừa to, làn da màu đỏ căng bóng, nghiêng mình ra khỏi đám cỏ đen, chiếc mỏ màu đỏ thẫm trên đỉnh đang hướng thẳng về phía cô.
Cô như bị nó mổ gây thương tích, mắt cay xè đau đớn.
Cô nóng lòng đưa tay ra cầm lấy. Nó nặng trĩu trong lòng bàn tay cô và dần trở nên lớn hơn khi được cô vuốt ve.
Lý Hành đứng bên giường, thở gấp ngửa đầu về phía sau.
Mồ hôi trên trán túa ra, như có ngọn lửa cháy rực từ lồng ngực đi lên.
“Thoải mái không bé cưng?” Cô khống chế cậu khiến lòng cô cũng ngọt ngào, ngứa ngáy.
Cậu khẽ thở hắt ra, đột nhiên áp sát