Hai người đến cổng
nhà trẻ, đã có rất nhiều phụ huynh đứng đó đợi. Thành Húc từ bên trong
chạy ra, đang định nhào vào lòng mẹ thì đã thấy bố nhíu mày nói: "Giang
Thành Húc!".
Thế là cậu bé chỉ có thể ngậm ngùi cầm lấy tay mẹ. Bố đã căn dặn, không thể bắt mẹ bế mãi được.
Lộ Chi Phán thấy bộ dạng tủi thân của con trai, dù không có ý chống đối
chồng nhưng vẫn lên tiếng: "Anh nghiêm khắc với con quá đấy!".
Giang Thiệu Minh khẽ cốc đầu con trai. Đứa trẻ này bé tí mà sao đã biết cách lấy lòng mẹ rồi?
Thành Húc tròn xoe mắt nhìn bố, sau đó chìa tay còn lại cầm lấy tay bố.
Một nhà ba người nắm tay nhau đi trên đường, ai nhìn vào cũng cảm thấy họ
thật hạnh phúc. Chồng anh tuấn phong độ, vợ xinh đẹp dịu dàng, con trai
ngoan ngoãn láu lỉnh.
Lên xe, Giang Thiệu Minh khởi động máy rồi quay đầu lại nhìn vợ, "Mình ra ngoài ăn nhé?".
Lộ Chi Phán ôm con trai trong lòng, mỉm cười gật đầu, "Thế gọi điện về nhà báo bố mẹ đã, kẻo bố mẹ lại chờ cơm".
Nói rồi, cô lấy diện thoại ra, ấn nút gọi xong lại đưa lên phía trước cho Giang Thiệu Minh nghe.
Giang Thiệu Minh hơi nhíu mày. Anh đang lái xe khá nhanh, bất đắc dĩ cười
nhận lấy điện thoại. Anh hiểu ý tứ của cô, lúc nào cũng phải là anh lên
tiếng mới được.
Thành Húc thích nhất là ra ngoài ăn cơm, cậu nhóc mừng rỡ cười híp cả mắt. Lộ Chi Phán khẽ nhéo mũi con trai.
Giang Thiệu Minh trông thấy cảnh tượng này, trong lòng thỏa mãn, khóe miệng
cũng lấp lánh nụ cười. Nếu có chuyện gì khiến anh tiếc nuối nhất thì đó
chính là việc mất đi kí ức, anh không còn nhớ được gì về quá khứ, không
được tận mắt chứng kiến con trai lớn lên. Thế nhưng, chí ít thì hiện
tại, bên cạnh anh cũng có người thân, còn điều gì may mắn hơn thế nữa?
Nhà hàng mà Giang Thiệu Minh chọn vừa có cảnh quan đẹp lại đảm bảo vệ sinh. Nhóc Thành Húc cũng rất thích nơi này, bởi vì trẻ con tới đây còn được
tặng quà. Cậu bé tỏ ra vô cùng thích thú với món quà vừa nhận được,
ngoan ngoãn ngồi xuống ghế theo lệnh của bố.
Món ăn được dọn lên, Lộ Chi Phán theo thói quen gắp thức ăn cho Thành Húc. Giang Thiệu Minh
thấy thế liền nhíu mày, "Em đừng chiều con như thế!". Anh nhìn sang phía con trai, "Tự mình gắp lấy, lúc ăn cơm phải tập trung".
Nhóc Thành Húc cúi đầu, lẳng lặng đặt món quà nhỏ sang một bên rồi nghiêm túc ngồi ăn.
Từ lúc cậu bé chào đời, Giang Thiệu Minh đã nằm hôn mê trên giường bệnh,
nên hai bố con không hề có bất kì giao tiếp nào. Thế nhưng suốt quãng
thời gian đó, Lộ Chi Phán gần như mỗi ngày đều đưa con trai đến bệnh
viện, bởi vậy, cậu nhóc không hề có cảm giác xa lạ với Giang Thiệu Minh.
Lộ Chi Phán mới cầm đũa lên thử vài miếng, sau đó ngạc nhiên nhìn chồng mình, "Ngon thật đấy!".
Giang Thiệu Minh mỉm cười, "Thế thì ăn nhiều vào, em gầy quá, ai không biết lại tưởng anh ngược đãi em!".
"Làm gì đến mức ấy!" Cô lườm anh.
"Dù em có béo anh cũng không chê đâu mà sợ!" Anh trêu chọc cô.
Lộ Chi Phán nghe vậy bỗng đỏ bừng mặt. Nhóc Thành Húc ngồi bên ngạc nhiên thốt lên: "Mẹ, mặt mẹ đỏ như uống rượu ý!".
Giang Thiệu Minh nhéo mũi con trai, cười nói: "Ừ, mẹ con uống trộm đấy!".
Lộ Chi Phán cũng cười theo, không lên tiếng phản bác.
Ở một bàn ăn khác, có một đôi nam nữ đang ngồi ăn tối. Người đàn ông chăm chú quan sát gia đình họ. Cô gái ngồi đối diện anh ta cũng tò mò nhìn
theo, "Mặc dù người phụ nữ kia đúng là rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng là cô ấy đã có chồng có con. Đừng nói là anh nảy sinh hứng thú với kiểu phụ
nữ đó rồi nhé?".
"Vớ vẩn!" Người đàn ông có phần bực bội.
Biết anh ta thật sự không vui, cô gái không nói gì thêm nữa. Lát sau, người
đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, nói với cô ta: "Qua đó với anh!".
Cô gái khá kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra anh ta quen biết cặp vợ chồng kia.
Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh cũng không khỏi bất ngờ khi thấy Lưu Lỗi ở đây.
"Trùng hợp quá!" Lưu Lỗi nhìn Giang Thiệu Minh, mở miệng trước. Anh ta giới
thiệu cô gái đi cùng mình, nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Giang
Thiệu Minh nhìn theo họ. Lưu Lỗi là một trong số những người bạn của anh trước khi anh bị mất trí nhớ. Anh ta khá thẳng tính và trọng nghĩa. Sau khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh cũng từng liên lạc với bạn bè của mình
để tìm hiểu những việc trong quá khứ, mỗi lần tụ họp đều có mặt Lưu Lỗi.
Dùng bữa xong, Lưu Lỗi ra thanh toán và trả luôn bàn của Giang Thiệu Minh.
Rời khỏi nhà hàng, người phụ nữ đi cùng anh ta nhếch môi cười, "Anh
không thích cô gái kia đúng không?" .
Lúc chào hỏi, Lưu Lỗi chỉ
nhìn Giang Thiệu Minh, không hề liếc mắt về phía Lộ Chi Phán. Thái độ
này rõ ràng là không tôn trọng người đẹp cho lắm!
"Cô ấy đắc tội gì với anh à?".
"Đừng có tự cho mình là đúng!" Lưu Lỗi lên giọng cảnh cáo, nhưng trong lòng
không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ bản thân biểu hiện rõ ràng đến vậy ư?
"Thôi được rồi, em không nói nữa là được chứ gì!"
Lưu Lỗi quan sát cô nàng. Đây là một trong số những người bạn gái mà anh ta qua lại, cũng là người thông minh nhất, thế nên anh ta mới không thấy
phiền toái khi giữ cô nàng này bên cạnh lâu như vậy.
"Em thấy cô ta thế nào?" Lưu Lỗi đột nhiên hỏi.
"Ai cơ?"
"Em nói xem?" Lưu Lỗi nheo mắt.
Cô gái thẳng thắn nói: "Xinh đẹp, dịu dàng. Phụ nữ nhìn cũng không thấy
ghét cô ta. Lúc cười có vẻ rất hiền lành. Đàn ông các anh hầu hết đều
thích kiểu phụ nữ như thế, đúng không?".
Lưu Lỗi cười khẩy. Người phụ nữ đó căn bản không xứng với Giang Thiệu Minh, chẳng qua vì quá
nhiều nguyên nhân nên không thể vạch trần cô ta được thôi!
Lưu Lỗi đã rời khỏi nhà hàng nhưng nụ cười trên gương mặt Giang Thiệu Minh vẫn
chưa tan biến. Về phương diện bạn bè, anh cảm thấy mình đã rất may mắn,
cho dù anh bị mất trí nhớ, nhiều năm không gặp nhau nhưng dường như thái độ của họ đều không có gì thay đổi. Điều này chứng tỏ bạn bè anh trước
kia vẫn luôn thật lòng thật dạ.
"Cậu ấy là bạn anh, tính khá
thẳng thắn nên nhiều lúc hành xử không được chu toàn cho lắm." Giang
Thiệu Minh gắp thức ăn cho Lộ Chi Phán, nói như đang giải thích việc Lưu Lỗi không chào hỏi cô. Bạn bè anh mỗi người một tĩnh nhưng lại có thể
chơi với nhau rất thân, rõ ràng là quy luật bù trừ.
"Em biết." Lộ Chi Phán hờ hững đáp. "Ngoài anh ấy ra còn mấy người nữa, thời gian anh nằm viện, họ thỉnh thoảng có đến thăm nên em nhớ rất kĩ."
Giang
Thiệu Minh sửng sốt giây lát rồi lập tức hiểu ra. Lộ Chi Phán vẫn luôn ở bên chăm sóc anh suốt thời gian anh nằm viện, chạm mặt bạn bè anh là
điều đương nhiên.
"Lưu Lỗi là bạn học hồi cấp hai của anh. Trần
Song Bân và Thái Văn Hựu là bạn cấp ba, về sau bọn anh hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học, chơi rất thân..."
Giang Thiệu Minh nói
những lời này ra có phần gượng gạo, bởi vì toàn bộ đều là anh nghe người khác kể lại, bản thân anh không hề có chút ấn tượng nào. Thái Văn Hựu
còn nói, năm xưa Trần Song Bân đã từ chối thẻ xanh của Mỹ để ở lại trong nước, mấy người họ tụ tập uống rượu, cao giọng nói không cần phải ra
nước ngoài du học làm gì cả, nếu có xuất ngoại thì nhất định phải đi
kiếm tiền về mới đúng... Nghe những gì đám bạn kể, Giang Thiệu Minh có
thể hình dung ra tuổi trẻ của họ cuồng nhiệt và sôi nổi thế nào, chỉ
tiếc là anh đã quên hết tất cả.
Nhận ra nét buồn thoáng qua trên gương mặt anh, Lộ Chi Phán khẽ gọi: "Thiệu Minh!".
"Ừm?"
"Họ mãi mãi là bạn tốt của anh, anh không hề mất đi thứ gì cả!"
Giang Thiệu Minh gật đầu. Người bi quan luôn u sầu về những thứ mà bản thân
đã đánh mất, nhưng chúng ta sống trên đời nên học cách trân trọng những
gì hiện có. Huống hồ, có thể tỉnh lại sau mấy năm hôn mê, đó đã là một
kì tích, anh nên cảm thấy may mắn mới phải.
Ăn tối xong, biết Lưu Lỗi đã thanh toán cho bàn mình, Giang Thiệu Minh cũng không lấy gì làm
ngạc nhiên. Anh chưa lái xe về nhà ngay mà quay sang nói với Lộ Chi
Phán: "Mình đi siêu thị nhé, chẳng phải em định mua quần áo cho Tiểu Húc sao?".
Ánh mắt anh chan chứa sự dịu dàng. Có lẽ chính bản thân
anh cũng không nhận ra, càng ngày anh càng trở nên gần gũi với vợ mình
hơn. Ban đầu là xa lạ, bài xích, nhưng dần dần, anh đã quen với sự hiện
diện của cô, khoảng cách giữa hai người mỗi ngày một xích lại.
"Vâng." Lộ Chi Phán đáp.
Thành Húc nghe thấy được mua quần áo mới, đôi mắt trong veo lấp lánh
niềm vui.
Vào gian hàng thời trang trẻ em, Lộ Chi Phán hào hứng xem kĩ từng món đồ.
Sở thích của cô không nhiều lắm, mua quần áo là việc khơi dậy hứng thú
rất lớn đối với cô. Cô thích những bộ đồ nhỏ xinh này, kiểu dáng đa
dạng, chất lượng cũng tốt. Lúc chọn quần áo, cô thường dùng tay để cảm
nhận chất liệu vải. Mùa hè không thể mặc đồ quá dính da, gây cảm giác
khó chịu; mùa đông nên chọn đồ bó sát nhưng không quá dày, đủ để giữ ấm
là được.
Đang chọn đồ, Lộ Chi Phán bỗng nhiên dừng lại khá lâu.
Giang Thiệu Minh đi tới, nói nhỏ: "Không cần ám chỉ cho anh thấy em đang muốn có một đứa con gái đâu!".
Hai má cô đỏ ửng lên. Đúng là cô đang mải ngắm nghía một chiếc váy màu kem viền tím, trông có cảm giác gì đó rất "cổ tích".
"Anh nói vớ vẩn cái gì thế, chẳng qua em thấy chiếc váy này rất đẹp mà thôi."
"Giải thích chính là lấp liếm. Anh hiểu mà!" Giang Thiệu Minh cười tinh nghịch.
Lộ Chi Phán không bận tâm đến lời trêu chọc của anh nữa.
Đương nhiên không ai mua chiếc váy kia về cả!
Nhóc Thành Húc có thêm mấy bộ quần áo mới, cảm thấy cực kì thỏa mãn. Giang
Thiệu Minh vẫn chưa có ý định kết thúc việc mua sắm, anh nói: "Chúng ta
qua bên kia xem đi!".
Đó là khu trang phục người lớn, Lộ Chi Phán gật đầu. Cô rất thích cảm giác ấm áp khi gia đình quây quần bên nhau
như thế này, nhất là vào thời điểm màn đêm đang dần bao phủ toàn thành
phố, nhưng một vài nơi vẫn sáng trưng như ban ngày.
Giang Thiệu Minh lấy xuống một chiếc váy màu vàng, đưa cho cô, "Em thử cái này đi!".
Lộ Chi Phán nhíu mày, nhận lấy chiếc váy từ tay anh rồi mang vào phòng
thử. Chiếc váy mặc lên người cô quả nhiên rất hợp, nhân viên bán hàng
dùng hết từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi, nhưng cô chỉ nhìn về phía Giang
Thiệu Minh, đến khi anh gật đầu mới thôi. Trước giờ cô luôn ăn mặc rất
đơn giản, trang phục hầu hết là gam màu nhạt, tuy nhiên, dù cô có mặc đồ sặc sỡ một chút thì vẫn có thể dung hòa được, không hề tạo cho người
khác cảm giác chói mắt.
Là đàn ông, hẳn là ai cũng sẽ tự hào khi vợ mình có phong thái cuốn hút.
Cô nhân viên thấy sự hiện diện của mình ở đây thật vô nghĩa, bèn bắt
chuyện với nhóc Thành Húc. Thằng bé thật đáng yêu, giọng nói rất ngọt
tai.
Giang Thiệu Minh đi tới bên cạnh Lộ Chi Phán, nhẹ nhàng gạt
mái tóc của cô về phía sau gáy. Anh chạm khẽ vào tai cô. Vành tai cô rất đẹp, chỉ có điều hơi mỏng. Người ta nói, người có vành tai tròn và đầy
đặn mới là người có phúc.
Anh nhìn hình ảnh hai người trong gương, mỉm cười hài lòng.
"Mặc dù anh mất trí nhớ, nhưng xem ra mắt nhìn vẫn tốt." Giang Thiệu Minh
nói đùa. Anh ra hiệu cho người bán hàng tính tiền, Lộ Chi Phán nhanh
chóng bước vào phòng thử đồ, không để anh phát hiện ra vẻ mặt cứng nhắc
và buồn bã của mình.
Cô cởi chiếc váy ra, trong đầu cứ nghĩ mãi về câu nói vừa rồi của anh.
Anh nói, mắt nhìn của anh vẫn tốt. Trước khi mất trí nhớ, anh yêu cô ấy,
liệu sau khi đã quên hết tất thảy, anh có còn tình cảm với cô ấy hay
không?
Tình yêu chính là người trong trái tim mình trước sau luôn là một, dù cho anh mất đi kí ức thì người mà anh yêu vẫn chỉ là cô ấy.
Lộ Chi Phán chợt thấy lòng giá lạnh.
Ba người về tới nhà, Ôn Khả Vân niềm nở ra đón, bà ôm Thành Húc vào lòng,
hỏi thằng bé hôm nay đã làm những gì. Thành Húc dõng dạc kể lại sau khi
tan học đã đi đâu ăn tối, mua sắm được những gì. Vừa nói, cậu nhóc vừa
lấy túi quần áo ra cho bà nội xem, không quên khoe rằng bố còn mua tặng
mẹ một chiếc váy rất đẹp.
Ôn Khả Vân liếc nhìn Giang Thiệu Minh,
cố tình nói bằng giọng hờn mát: "Người ta nói cấm có sai, con trai lấy
vợ là quên mất mẹ. Mua váy áo cho vợ mà có thèm nhớ gì đến mẹ già này
đâu!".
Giang Thiệu Minh sờ mũi cười trừ, Lộ Chi Phán tiến đến
khoác tay Ôn Khả Vân, "Con cùng mẹ đi mua sắm, mẹ muốn mua bao nhiêu
quần áo thì mua bấy nhiêu!".
Ôn Khả Vân một tay ôm cháu trai, một tay xoa đầu con dâu, "Đùng là con ngoan nhất!". Sau đó, bà liếc nhìn
Giang Thiệu Minh một cái rồi bỏ vào trong nhà.
Giang Thiệu Minh bất đắc dĩ nhìn Lộ Chi Phán, vì cô mà anh mới bị mẹ ghét bỏ như thế!
Lộ Chi Phán tủm tỉm cười vì vẻ mặt lúc này của chồng.
Lúc đi ngang qua cô để vào nhà, Giang Thiệu Minh bất chợt hôn nhẹ lên trán
cô. Rất nhanh, đến nỗi Lộ Chi Phán không kịp có phản ứng. Anh quay đầu
lại, vẫn thấy cô đứng ngẩn ra đó, đôi mắt mông lung như thiếu nữ mười
tám đôi mươi chưa yêu bao giờ.
Anh mỉm cười. Có lẽ do chưa phải lăn lộn ngoài xã hội nên trong con người cô vẫn còn những nét đơn thuần như thế.
Lộ Chi Phán định thần lại, vội vàng đi vào nhà.
Đêm nay, Giang Thiệu Minh không thấy giấc mơ lạ lùng kia nữa, anh rất nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trái lại, Lộ Chi Phán cơ hồ không thể chợp mắt. Câu nói của anh lúc ở siêu thị cứ lởn vởn bên tai, khuấy đảo nỗi bất an nơi đáy lòng cô.
Trằn trọc hồi lâu, cô nhẹ nhàng xuống giường, khoác thêm áo rồi ra ngoài sân hóng gió. Cô rất thích nghe tiếng gió thổi,
bởi vì khoảnh khắc đó, cô có thể cảm nhận được sự yên tĩnh thuần túy
nhất, tâm hồn cũng trở nên thư thái hơn.
Không rõ qua bao lâu, cô chợt nghe có người gọi mình: "Chi Phán, sao một mình ở ngoài này?".
Thần sắc Ôn Khả Vân trong bóng tối không rõ vui buồn, nhưng có thể nhận ra sự lo lắng của bà.
"Mẹ!", Lộ Chi Phán quay lại, "Con không ngủ được nên ra đây hóng gió một lát".
Ôn Khả Vân ngồi xuống đối diện cô, "Sao lại không ngủ được, nói mẹ nghe!".
Bà chỉ có một đứa con trai duy nhất là Giang Thiệu Minh, làm gì cũng nghĩ
cho anh trước tiên. Thấy Lộ Chi Phán yêu thương con trai mình thật lòng, đương nhiên bà cũng yêu quý cô. Hiện giờ Giang Thiệu Minh đã tỉnh lại,
mọi việc đều trở về đúng quỹ đạo, đối với bà mà nói, không còn chuyện gì hạnh phúc hơn thế cả.
"Mẹ...", Lộ Chi Phán bỗng cúi đầu, "Không hiểu sao con thấy rất sợ hãi...".
"Sao thế?"
"Nếu anh ấy nhớ lại tất cả thì sao đây?" Cô ngẩng lên, nhìn thẳng Ôn Khả Vân.
"Không thể nào!" Giọng nói của Ôn Khả Vân vô cùng kiên định. "Bác sĩ đã nói
rồi, nếu chịu cú sốc mạnh, Thiệu Minh có thể sẽ nhớ ra một vài điều,
nhưng việc này tỉ lệ cực thấp. Hơn nữa mẹ thấy bây giờ chẳng có chuyện
gì kích thích nó được cả. Con đừng tự dọa mình nữa, con là vợ của Thiệu
Minh, là mẹ của Thành Húc, là con dâu của bố mẹ, tất cả những điều nay
đều không thể thay đổi."
Lộ Chi Phán trầm mặc giây lát rồi gật đầu. Ôn Khả Vân cầm lấy tay cô như muốn tiếp thêm lòng tin. Cô mỉm cười đáp lại.