Hôm sau, Giang
Thiệu Minh và Lộ Chi Phán về thăm nhà họ Lộ. Trước khi đi, Giang Thiệu
Minh còn đến tiệm đồ cổ, mua một chiếc bình hoa làm quà. Anh có hỏi Lộ
Chi Phán về sở thích của ông bà Lộ, nhưng cô lại nói mình cũng không rõ
lắm. Anh đương nhiên hiểu tâm tư của cô, chỉ cần anh đến thăm bố mẹ vợ
đã là món quà ý nghĩa nhất rồi. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy cần chuẩn bị
chút quà. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh trịnh trọng tới thăm nhà
vợ kể từ sau khi ra viện, hơn nữa lại đúng dịp ông Lộ mừng thọ năm mươi
tuổi.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán vừa về tới nhà đã thấy vợ chồng Lộ Phong và Hoàng Hi Liên đợi sẵn ngoài cổng.
Hoàng Hi Liên chủ động đi tới trước mặt Lộ Chi Phán, tươi cười nói: "Chi Phán nhà chúng ta vẫn xinh đẹp như xưa!".
Đứng bên cạnh Hoàng Hi Liên, Lộ Thi Tình nhếch miệng cười với vẻ châm chọc, "Còn phải nói, em gái lúc nào chẳng xinh đẹp!".
Lộ Chi Phán nhìn chị gái, nói: "Chị và anh rể đã đến rồi ạ? Em với Thiệu Minh đến muộn quá!".
"Muộn hay sớm thì có sao chứ. Nếu nói muộn thì phải là anh trai hai đứa ấy,
giờ này còn chưa thấy mặt mũi đâu!" Hoàng Hi Liên cười. Vừa nói, bà vừa
nhìn sang phía Giang Thiệu Minh, cơ hồ rất để ý tới thái độ của anh.
"Còn đứng đây làm gì, vào nhà cả đi chứ!" Ông Lộ lên tiếng.
Vợ chồng Lộ Phong có ba người con. Con trai cả Lộ Cẩm Trình vẫn độc thân,
hiện đang tiếp quản sự nghiệp gia đình. Cô con gái thứ Lộ Thi Tình đã
kết hôn với con trai nhà họ Mạnh, Lộ Chi Phán là con út, nhưng chỉ kém
chị gái một tuổi.
Sau khi vào nhà, ông Lộ ngồi hàn huyên với hai người con rể. Bầu không khí hết sức vui vẻ.
Thấy Mạnh Chính Vũ cứ nhìn về phía Lộ Chi Phán, Lộ Thi Tình vờ tươi cười
nói: "Mọi người nói chuyện, con vào bếp giúp mẹ một tay."
Vừa
xoay người, nụ cười trên mặt cô ta lập tức vụt mất, thay vào đó là sự
bất mãn. Cô ta vào bếp, hậm hực nói: "Mẹ với bố thật là, làm như Lộ Chi
Phán từ trong bụng mình chui ra thật không bằng!".
Hoàng Hi Liên trừng mắt nhìn con gái, "Nói bé thôi!".
"Nói to nói bé cũng không thay đổi được sự thật Lộ Chi Phán không phải người nhà chúng ta!" Lộ Thi Tình hừ lạnh, vừa giúp Hoàng Hi Liên bóc tỏi vừa
nói: "Mẹ, có phải bây giờ mẹ rất tiếc vì Lộ Chi Phán không phải con ruột của mẹ không?".
"Nói bậy nói bạ cái gì thế? Mẹ chỉ có một đứa
con gái là con thôi! Đâu phải con không biết lí do bố mẹ đối xử tốt với
nó. Công ti nhà mình đang gặp rắc rối, nếu như Giang Thiệu Minh có thể
giúp thì anh trai con đỡ vất vả hơn rồi. Con đừng có nghĩ lung tung
nữa!" Hoàng Hi Liên nói bằng giọng bất đắc dĩ. Ai muốn phải bợ đỡ người
khác chứ?
Lộ Thi Tình không phải là không rõ tình cảnh, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. "Nó đúng là số đỏ! Đang ở trong cô nhi
viện thì được nhà mình nhận nuôi. Lấy Giang Thiệu Minh, đến một lễ cưới
tử tế cũng không có, sau đó Giang Thiệu Minh xảy ra tại nạn, cứ tưởng
đời nó thế là xong, nào ngờ Giang Thiệu Minh lại tỉnh dậy. Bây giờ thì
tốt rồi, nó chẳng những có một thằng con trai ngoan ngoãn, còn có một
ông chồng lí tưởng, ai nhìn cũng ngưỡng mộ. Sao chuyện gì tốt đều rơi
vào đầu nó hết thế?"
Hoàng Hi Liên lắc đầu, "Thi Tình, đừng có
nghĩ đến Lộ Chi Phán nữa, con lo cho bản thân trước đi đã. Con và thằng
Chính Vũ làm sao thế hả? Kết hôn lâu như thế mà vẫn chưa có con là sao?
Mấy năm rồi chứ ít đâu, ngộ nhỡ bên nhà thông gia không vừa ý thì làm
thế nào?".
"Thôi thôi, mẹ đừng nói chuyện này nữa!" Lộ Thi Tình
bực bội. Lúc nào cũng sinh con, sinh con. Cô ta đâu phải công cụ sinh đẻ chứ!
Lộ Cẩm Trình vừa về, cả gia đình bắt đầu ăn cơm. Ông Lộ mở
món quà mà Giang Thiệu Minh tặng, tỏ ra vô cùng thích thú, luôn miệng
khen chiếc bình quý giá.
Lộ Cẩm Trình không có biểu hiện gì trước thái độ của bố mình đối với Giang Thiệu Minh, anh ta quay sang hỏi
chuyện Lộ Chi Phán: "Nhóc Thành Húc đâu, sao không đưa nó về? Lâu lắm
rồi anh không gặp thằng bé".
"Tiểu Húc đi nhà trẻ nên em không đưa nó tới đây." Lộ Chi Phán đáp.
Lộ Thi Tình lại cất giọng bỡn cợt: "Chị thấy rõ ràng hai đứa muốn có thế
giới riêng tư nên mới không để Thành Húc làm kì đà cản mũi ấy!".
Hoàng Hi Liên liếc nhìn con gái, "Nói vớ vẩn!".
"Thôi được rồi, coi như con chưa nói gì!" Cô ta lại bất mãn nhìn về phía Lộ
Cẩm Trình, "Anh, tật cũ của anh vẫn chẳng sửa được gì cả. Cũng là em gái anh, nhưng từ nhỏ tới lớn anh đều quý Chi Phán hơn em! Sao không hỏi
thăm em câu nào thế?".
Lộ Cẩm Trình gắp thức ăn vào bát Lộ Thi Tình, nói: "Thế này đã đủ bịt cái miệng em vào chưa?".
Lộ Thi Tình hậm hực, "Hóa ra trong mắt anh, em rẻ rúm thế này!".
Lộ Cẩm Trình bất lực lắc đầu.
Lộ Chi Phán trầm mặc nhìn hai người họ. Trong lòng cô rất rõ ràng, Lộ Thi
Tình làm vậy là đang cố tình khoe mẽ trước mặt cô. Ở cái nhà này, cô ta
có thể tùy ý nói những gì mình nghĩ, làm những gì mình muốn, hệt như khi còn nhỏ vậy, còn Lộ Chi Phán thì không thể. Ngay cả người giúp việc
cũng hiểu rõ sự tồn tại của cô trong gia đình này như thế nào, cô mang
danh tiểu thư nhà họ Lộ, nhưng thực chất chỉ là có tiếng mà không có
miếng.
Trong lúc Lộ Chi Phán đang ngẩn người suy nghĩ, Giang Thiệu Minh đã gắp thêm thức ăn vào bát cho cô. Cô quay sang nhìn anh.
Giang Thiệu Minh tiếp xúc với đủ loại người, đương nhiên có thể dễ dàng nhận
ra tình cảm giữa cô và người nhà không được tốt lắm.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại bàn bạc về tiệc mừng thọ của ông Lộ. Lộ Cẩm Trình là trưởng nam, đương nhiên mọi việc đều do anh ta làm chủ. Có điều Hoàng
Hi Liên cố ý giao một vài việc cho Lộ Thi Tình làm, Lộ Chi Phán cùng là
con gái trong nhà thấy thế tự nhiên cũng phải làm theo.
Vợ chồng
Lộ Phong đều hiểu, sớm muộn gì toàn bộ sản nghiệp nhà họ Giang cũng sẽ
nằm trong tay Giang Thiệu Minh. Hiện tại, quyền hành về cơ bản đã do
Giang Thiệu Minh nắm giữ. Giang Thiệu Minh bị mất trí nhớ, Lộ Chi Phán
không ngốc nghếch đến nỗi nói ra chuyện mình không phải con ruột của họ. Mà dù có nói ra cũng không ảnh hưởng gì cả, nhà họ Lộ đã nuôi cô ngần
ấy năm trời, chỉ cần cô vẫn mang họ Lộ là được.
Lộ Phong đương
nhiên không chủ động đưa ra yêu cầu gì quá đáng, điều ông ta cần chỉ là
sự hiện diện của Giang Thiệu Minh tại bữa tiệc. Như vậy cũng đủ khiến
những kẻ đang chĩa mũi nhọn vào nhà họ Lộ phải kiêng dè.
Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, mọi người đồng loạt rời khỏi phòng.
Lộ Chi Phán ra ngoài sân, đứng dưới gốc cây ngọc lan mà cô thích nhất. Cây hoa này do cô và Lộ Cẩm Trình cùng trồng từ rất lâu rồi, nhưng hiện giờ cũng chỉ cao tới đầu người. Mỗi năm cây đều ra rất nhiều hoa, hương
thơm ngọt ngào khiến lòng người thư thái. Cứ đến mùa hoa nở, cô lại ra
đây ngồi dưới tán cây, vừa ngắm nhìn bầu trời, vừa thưởng thức mùi hương dịu dàng, bao nhiêu phiền muộn đều tan biến hết.
Chẳng bao lâu sau, bên cạnh cô đã có thêm một người.
"Sao không chịu về nhà thường xuyên?" Lộ Cẩm Trình hỏi.
Nhà ư? Cô cân nhắc từ này hồi lâu. Nơi đây không phải nhà cô, mặc dù nó đã
che mưa che nắng cho cô rất nhiều năm. Nhà phải là một nơi luôn tạo cho
con người ta cảm giác ấm cúng mới đúng. Đây chỉ là nhà của anh em Lộ Cẩm Trình và Lộ Thi Tình mà thôi.
"Không có việc quan trọng thì em không về nhà quấy rất mọi người làm gì." Cô thản nhiên đáp.
Lộ Cẩm Trình nở nụ cười trào phúng, "Không cần biết em có coi anh là anh
trai hay không, anh vẫn luôn coi em là em gái, như Thi Tình vậy!"
Cô nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện với vẻ cảm kích. Đúng thế, anh rất yêu thương cô, điều này cô hiểu rõ.
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn?" Lộ Cẩm Trình muốn nói gì đó nhưng chợt cảm thấy bất lực, "Em... em bên đó sống tốt chứ?".
"Vâng. Mọi người đối xử với em và Thành Húc rất tốt. Em rất hài lòng với cuộc
sống hiện tại." Cô bình thản nói. "Anh cũng nên lập gia đình đi thôi,
đừng để bố mẹ lo..."
Lộ Cẩm Trình trầm mặc. Anh không muốn nghe những lời này từ miệng cô, càng không muốn cùng cô nói về vấn đề này.
Giang Thiệu Minh về tới phòng ngủ thì không thấy Lộ Chi Phán đâu. Cô hẳn đã
về phòng rồi lại đi đâu đó, vì điện thoại di động vẫn để trong này.
Anh
ra ngoài tìm cô, đúng lúc bắt gặp Lộ Thi Tình đi tới, bèn gật đầu chào
hỏi.
Lộ Thi Tình tươi cười nói: "Chắc cậu vẫn chưa quen đường đi lối lại ở đây nhỉ? Để tôi đưa cậu đi tham quan một vòng nhé!".
"Cảm ơn chị, không cần đâu!" Giang Thiệu Minh không bận tâm tới cô ta.
Lộ Thi Tình vẫn chưa chịu thôi, "Nó không ở trong phòng à?".
Giang Thiệu Minh rốt cuộc dừng chân.
"Có muốn biết nó ở đâu không?"
Lộ Thi Tình và Giang Thiệu Minh đứng trước một khung cửa sổ tầng ba. Đây
là vị trí rất thuận lợi để quan sát toàn bộ cảnh vật xung quanh biệt
thự. Từ nhỏ, Lộ Thi Tình đã thích đứng ở nơi này, đôi khi còn vô tình
phát hiện ra một vài bí mật.
"Ấy, dưới đó không phải anh Cẩm
Trình và Chi Phán ư?" Cô ta vờ kinh ngạc thốt lên. "Hai người họ xưa nay rất thân thiết, anh trai tôi thậm chí còn quý Chi Phán hơn cả tôi.
Người ngoài không biết còn tưởng tôi mới là con nuôi..."
Giang Thiệu Minh chợt nhíu mày.
Lộ Thi Tình làm bộ lỡ lời, vội vàng đưa tay lên che miệng, không nói tiếp.
Qua ô cửa sổ, Giang Thiệu Minh chỉ có thể trông thấy Lộ Cẩm Trình và Lộ Chi Phán đang nói gì đó với nhau, không nhìn rõ mặt, cũng không nghe rõ
lời.
Ô cửa sổ tầng ba quả thực là một địa điểm thú vị. Người đứng phía dưới nhìn lên sẽ không trông thấy gì vì bị tán cây che khuất,
nhưng người đứng trên này lại có thể quan sát được rất nhiều thứ. Lộ Thi Tình đã quên mất mình phát hiện ra nơi này từ bao giờ, chỉ nhớ rất
nhiều lần đứng ở đây đã bắt gặp Lộ Cẩm Trình và Lộ Chi Phán ngồi trên
thảm cỏ, không rõ hai người họ nói những gì, chỉ biết họ cười đùa vô
cùng vui vẻ.
Có lẽ từ lúc ấy, Lộ Thi Tình bắt đầu để ý tới mối
quan hệ giữa Cẩm Trình và Chi Phán. Mỗi lần mua quà cho hai cô em gái,
Lộ Cẩm Trình đều dựa vào sở thích của Chi Phán mà chọn đồ, mặc kệ cô ta
có thích hay không. Cũng chính từ lúc ấy, Lộ Thi Tình bắt đầu nảy sinh
ác cảm đối với Chi Phán.
Khi còn nhỏ, sức khỏe Lộ Thi Tình không
tốt, thường xuyên đau ốm. Bà ngoại đi xem bói, nghe người ta nói nên
nhận nuôi một bé gái có "bát tự" hợp với Lộ Thi Tình, vừa tốt cho vận
mệnh của cô, lại vừa có lợi cho việc làm ăn của gia đình. Bởi vậy, nhà
họ Lộ mới đến thăm cô nhi viện để tìm một đứa trẻ thích hợp.
Nhận nuôi trẻ con càng nhỏ càng tốt, Lộ Chi Phán khi ấy đã mười tuổi, đáng
ra không nên nằm trong số được xem xét. Thế nhưng Lộ Cẩm Trình chỉ vừa
trông thấy cô đã lập tức chọn không hề do dự. Khi Lộ Thi Tình hỏi lí do, anh nói, trước đó đã từng gặp Lộ Chi Phán, thấy cô ngồi bên thềm đá
không chịu về nhà. Anh nói, cô rất đáng thương, vì thế muốn nhận nuôi
cô.
Lộ Thi Tình liền chú ý quan sát Lộ Chi Phán. Những đứa trẻ
được gọi đến đều nhìn họ bằng ánh mắt mong chờ, hy vọng mình sẽ được
chọn để có thể thoát khỏi nơi này. Duy nhất Lộ Chi Phán là tỏ ra thờ ơ.
Cô chỉ đứng ngây ra đó, không hề có chút biểu hiện nào gọi là háo hức.
...
Lộ Thi Tình định thần lại, quay sang nhìn sắc mặt Giang Thiệu Minh, tự
hỏi, trên đời này liệu có thật sự tồn tại một người đàn ông hoàn hảo? Cô ta cảm nhận được ánh mắt mà Giang Thiệu Minh nhìn mình chỉ như nhìn hoa cỏ bên đường, thoáng qua, hờ hững, cơ hồ dừng lại một giây cũng là lãng phí thời gian. Cô ta dám chắc, nếu mình tiến gần một bước, Giang Thiệu
Minh sẽ lập tức lùi lại một bước.
Dưới sân, Lộ Cẩm Trình đã dời đi, chỉ còn Chi Phán vẫn đứng đó.
Giang Thiệu Minh xoay người định đi thì Lộ Thi Tình gọi anh: "Ở lại thêm một lát đã, biết đâu còn có chuyện hay để xem!".
Giang Thiệu Minh không để ý tới cô ta, lúc này, trong đầu anh đã có kết luận: Lộ Thi Tình không ưa Chi Phán, rõ ràng cô ta không muốn Chi Phán được
sống yên ổn.
Anh do dự giây lát, cuối cùng vẫn nán lại.
Chẳng mấy chốc, dưới sân có thêm một người.
Lộ Thi Tình nhếch miệng cười. Nụ cười chứa đầy sự châm chọc.
Gió đêm se lạnh, ngay cả hương ngọc lan cũng cuốn theo hơi lạnh lẽo. Lộ Chi Phán với một nhánh cây nhỏ xuống, đặt khóm hoa nhỏ trắng tinh khiết
ngay chóp mũi. Lát sau, cô bất ngờ buông tay, nhánh cây bật lại về vị
trí cũ, khẽ rung rinh.
Sợ Giang Thiệu Minh sẽ lo lắng khi không
thấy mình đâu, cô định gọi điện cho anh, bấy giờ mới phát hiện mình
không mang theo điện thoại. Cô vốn chỉ định ra xem hoa đã nở hay chưa,
không ngờ nán lại lâu như thế. Đang định quay vào nhà, nhưng vừa xoay
người, cô liền trông thấy Mạnh Chính Vũ.
"Cuộc sống hiện tại của
em có vẻ tốt quá nhỉ?" Mạnh Chính Vũ chủ động lên tiếng, gương mặt tươi
cười nhưng hiện rõ sự chế nhạo. "Người đang sống thực vật bỗng nhiên
tỉnh lại. Em có biết bây giờ mình đã trở thành đối tượng khiến người
người ghen tị không? Nhà họ Giang xưa nay nổi tiếng kĩ tính trong việc
chọn con dâu, em nghiễm nhiên có thể lấy lòng họ, quả thực là chuyện
đáng mừng!"
Lộ Chi Phán nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta vừa có vẻ ngoài tuấn tú, vừa có gia cảnh bề thế, lại thêm tư chất thông minh, kiểu đàn ông này thời đi học luôn là đối tượng thầm thương
trộm nhớ của các cô gái. Anh ta cũng rất cao ngạo, đương nhiên, anh ta
có đủ điều kiện để mà cao ngạo.
"Ừm, em sống rất tốt." Lộ Chi Phán thản nhiên thừa nhận.
Nụ cười trên gương mặt Mạnh Chính Vũ nhạt dần rồi mất hẳn. Anh ta lặng yên nhìn cô hồi lâu, bỗng cười khẩy thành tiếng, "Hiện giờ có chỗ dựa vững
chắc rồi nên nói chuyện cũng khác hẳn nhỉ!".
Lộ Chi Phán nắm chặt tay, nhíu mày, "Khuya rồi, em về phòng đây. Em nghĩ, vợ anh chắc cũng đang đợi anh đấy!".
"Vợ anh?" Mạnh Chính Vũ nhướng mày. "Đúng vậy, cô chị gái tốt của em đang đợi anh!"
Giọng điệu không che giấu sự mỉa mai.
"Anh đã có vợ, em cũng đã lấy chồng, chúng ta đi cùng nhau thế này thật sự
không hay cho lắm." Lộ Chi Phán lùi lại một bước, cô thực lòng không
muốn có bất kì dính dàng gì tới người đàn ông này.
Sắc mặt Mạnh
Chính Vũ sa sầm lại, "Lộ Chi Phán, em quả nhiên là loại người này! Hôm
nay đã bám được cành cao, cả đời không phải lo lắng gì nữa, thế nên mới
muốn tránh xa anh phải không? Năm xưa vì muốn bước chân vào nhà họ
Giang, ngay cả chuyện bỉ ổi đó em cũng dám làm. Anh thật không biết vì
sao em có thể thản nhiên làm bộ người vô tội được như thế? Thật khiến
người khác kinh tởm!".
"Vậy anh hãy tránh xa kẻ đáng kinh tởm này ra là được!"
"Em..." Mạnh Chính Vũ tức giận không nói được lời nào, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Lộ Chi Phán không nhìn theo anh ta nữa, cô vẫn đứng yên đó. Không rõ từ
khi nào cô đã hiểu ra, tranh luận là một việc làm vô nghĩa, và rồi không bao giờ lên tiếng tranh luận bất cứ điều gì nữa. Bởi, mọi lí lẽ đều
xuất phát từ quan điểm của bản thân và đều vì mục đích bảo vệ quyền lợi
của bản thân mà thôi.
Lộ Chi Phán lại với nhánh cây ban nãy xuống, ngắt đóa ngọc lan kia. Hương thơm mát dịu vấn vít nơi đầu mũi.