Cô nhớ lại hồi nhỏ.
Trong kí ức của cô, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất chính là mẹ và bà
ngoại. Dáng người bà rất thấp, bà thường xuyên oán trách những tháng
ngày cực nhọc xưa kia đã khiến lưng mình bị còng. Tính bà vốn rất tốt,
chỉ hơi keo kiệt một chút, nhưng từ sau khi ông qua đời, bà bắt đầu trở
nên khó tính. Cậu của cô là một người không có chí tiến thủ, chỉ biết
chơi bời trác táng, khiến bà ngoại rất phiền lòng. Sau khi mẹ cô li hôn
trở về nhà đẻ, bà ngoại lại càng bực bội nhiều hơn, cả ngày mắng mẹ cô
không biết xấu hổ, khiến bà mất mặt.
Khi đó, Lộ Chi Phán vẫn chưa hiểu thế nào gọi là "vô liêm sỉ". Cô cũng không biết vì sao bố mẹ lại
li hôn, vì sao cô lại theo mẹ còn chị gái thì theo bố, càng không biết
vì nguyên cớ gì mà bố luôn ghét cô.
Mãi về sau, cô mới nghe được
những lời xì xào không hay về mẹ. Họ nói mẹ cô lăng nhăng, qua lại với
một người đàn ông giàu có, sinh ra cô. Hai người qua lại với nhau rất
lâu, ông ta hứa hẹn sẽ cưới mẹ cô làm vợ, mẹ một mực tin tưởng. Về sau
mọi chuyện vỡ lở, mẹ liền li hôn với bố, chờ người đàn ông kia tới đón,
thế nhưng chờ rồi lại chờ, đối phương vẫn bặt vô âm tín.
Cô không biết những việc mẹ làm là đúng hay sai. Cô nhớ lúc ấy mẹ nhiều lần đã
xoa đầu cô và nói: "Chi Phán đừng lo, mẹ nhất định sẽ cho con một cuộc
sống sung túc, chúng ta sẽ sống tốt hơn gấp vạn lần những kẻ đã khinh
thường chúng ta".
Câu nói đó hết lần này tới lần khác truyền vào
tai cô, ấy vậy mà người đàn ông kia vẫn không xuất hiện. Người ta nói mẹ cô làm việc ác nên gặp báo ứng. Cô từng đi tìm chị gái mình một lần,
nhưng đối phương không để ý tới cô, hơn nữa cô còn biết được tin, "bố"
cô đã tái hôn.
Bà ngoại mắng chửi mẹ, cậu cũng không ưa hai mẹ con cô.
Ngày này qua ngày khác, mẹ cứ chờ đợi trong vô vọng. Cuối cùng, mẹ quyết định đi bước nữa.
Cô có thêm một người dượng. Mãi đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng thể nào hình dung được mình đã trải qua những tháng ngày khi ở cùng bố dượng ra sao. Người đàn ông đó cũng có chút tiền của nhưng lại ham mê cờ bạc. Mỗi lần đi đánh bạc về, ông ta luôn cãi nhau với mẹ cô, đập vỡ đồ đạc trong
nhà, thậm chí còn đánh mắng, chê bai cô.
Cô càng ngày càng không
thích ngôi nhà đó nữa, nhưng cô lại chẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể
cố ý lang thang ngoài đường thật lâu sau mỗi giờ tan học. Hễ về tới nhà
là y như rằng cô nghe thấy tiếng cãi vã.
Mẹ cô vốn là một người
phụ nữ xinh đẹp, nhưng cuộc sống nhanh chóng cướp đi nhan sắc của bà.
Sau mỗi lần cãi nhau với dượng, mẹ lại ôm cô vào lòng, vừa khóc vừa nói
xin lỗi cô vì không thể mang đến cho cô một cuộc sống tốt.
Sự việc tồi tệ ấy xảy ra như thế nào?
Ngày hôm đó, cô vừa tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm liền trông thấy dượng
đứng ngay ngoài cửa, nụ cười gian tà. Cô sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội
vàng chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại, mặc kệ những lời mắng nhiếc
bên ngoài không ngừng vang lên.
Có một lần, ắt có lần thứ hai.
Cô sợ hãi xin mẹ đưa mình rời khỏi ngôi nhà này, cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Cô sợ.
Thế nhưng, mẹ chỉ cau mày nói không có nơi này để đi cả.
Mỗi ngày trôi qua với cô đều là sợ hãi.
Mãi đến một hôm, bố dượng uống rượu say khướt, về tới nhà liền to tiếng
mắng chửi mẹ cô. Ông ta nói đã nghe thấy những điều người ta đồn thổi về mẹ cô, nói mẹ cô lẳng lơ trăng hoa, còn coi ông ta là kẻ ngốc...
Cô rất sợ, nhất là khi ông ta nhìn cô, ánh mắt hệt ác ma.
Ông ta lao về phía cô như một con thú dữ. Cô hoảng hốt kêu to, ra sức chống cự. Ông ta vừa xé quần áo của cô, vừa mắng nhiếc cô giống mẹ, chỉ biết
dụ dỗ đàn ông.
Cô khóc long trời lở đất.
Sau đó, máu chảy
rất nhiều. Không rõ mẹ cô xuất hiện từ lúc nào, hai tay cầm dao, liên
tiếp chém vào người ông ta. Cô chỉ biết ngây ra đó như một bức tượng,
tròn mắt nhìn mẹ chém gã đàn ông ác độc kia.
Cuối cùng, ông ta ngã gục trên nền nhà, không nhúc nhích. Còn mẹ cô thì cứ ngồi cười một cách điên dại.
Cuộc đời của mẹ cô trước kia thế nào? Từ nhỏ đã không được ăn đủ no, mặc đủ
ấm, sau khi kết hôn, mẹ chuyển tới sống ở một vùng nông thôn, mỗi ngày
đều phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dường như đó là cái số mệnh cực nhọc. Về sau, có cơ hội đến một thành phố náo nhiệt, trong đầu mẹ
liền xuất hiện ý nghĩ, những ngày tháng trước đây của mình quả thực
không phải là cuộc sống của con người. Rồi mẹ tình cờ gặp một người đàn
ông có tiền, không chút do dự, mẹ liền bắt đầu mối quan hệ với người đó. Sau khi bị ông ta lừa, mẹ quay về quê cũ nhưng không được người chồng
kia chấp nhận. Thế nên mẹ nghĩ nhất định phải sống sao cho những kẻ từng cười nhạo mình phải im miệng. Chỉ là trời không chiều lòng người, cuối
cùng mẹ vẫn gặp phải một gã đàn ông tệ bạc...
Lộ Chi Phán sợ hãi
đến nỗi không còn ý thức được điều gì. Cô ngồi ngây ra đó, đầu óc quay
cuồng, cô thấy mẹ cười với mình, "Tiểu Phán, con phải sống cho tốt...",
rồi mẹ cô tự sát ngay trước mặt cô.
Cô trở thành một đứa trẻ mồ
côi đáng thương trong mắt mọi người. Bà ngoại không còn, mẹ không còn,
cậu thì không rõ lưu lạc nơi nào, số tiền của mẹ và dượng đều đã bị
dượng tiêu hết. Không một ai chịu nhận nuôi cô vì họ vốn đâu có quan hệ
máu mủ với cô.
Lúc ấy cô thực sự lo lắng, không biết phải tiếp tục sống thế nào?
Cô rơi vào trầm mặc, ít nói, không có hứng thú với bất kì chuyện gì. Chỉ
là thi thoảng cô lại nghĩ, chị gái mình hận mẹ đến thấu xương, nhưng đối với cô, mẹ là người tốt nhất trên đời này. Mẹ đã hy sinh quá nhiều cho
cô, vì thế cô phải sống thật tốt.
Cốc nước trong tay đã lạnh ngắt, Lộ Chi Phán lắc đầu, xua đi những kí ức không mấy vui vẻ.
Thực lòng, cô không mấy tin tưởng vào hai chữ "công bằng", nhưng cô vẫn hy
vọng nó xảy ra. Nếu quá khứ của cô trong mắt người khác bị coi là đáng
thương thì cuộc sống bây giờ xem như là một sự bù đắp đi!
Hôm
sau, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh trở về nhà họ Giang, vợ chồng Lộ
Phong ra tiễn, không quên niềm nở dặn dò hai người đưa bé Thành Húc về
chơi. Chi Phán gật đầu đồng ý lấy lệ.
Xe của Giang Thiệu Minh đã chạy xa, Lộ Phong và Hoàng Hi Liên cũng trở vào nhà.
Lộ Thi Tình nhìn chồng mình, nói: "Người đi khuất dạng rồi còn gì nữa mà cứ nhìn mãi!".
Nụ cười của cô ta lộ rõ vẻ châm chọc, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt sa sầm của Mạnh Chính Vũ.
Thời sinh viên, Mạnh Chính Vũ từng là người yêu của Lộ Chi Phán. Anh ta học
trên cô hai khóa. Khi hai người qua lại với nhau, gia đình Mạnh Chính Vũ vẫn duy trì thái độ im lặng, dẫu sao nhà họ Mạnh cũng thuộc dạng khá
giả. Nhưng tình yêu sinh viên thường đi tới kết cục chia tay, chỉ có
điều, hai người họ chia tay quả thực không mấy vui vẻ.
Lộ Chi
Phán ngồi trong xe cứ cầm điện thoại mà tủm tỉm cười. Vừa rồi, cô gọi
điện nói chuyện với con trai, nghe thằng bé ấm ức nói cô và Giang Thiệu
Minh không phải bố mẹ tốt, bỏ con ở nhà rồi ra ngoài chơi.
"Lát
nữa về chúng ta phải giải thích hẳn hoi với Tiểu Húc rồi!" Lộ Chi Phán
quay sang nhìn Giang Thiệu Minh đang chuyên tâm lái xe. "Anh không thể
nhẹ nhàng hơn với con được à?"
Giang Thiệu Minh liếc nhìn cô, "Một mình em sắm vai mẹ hiền là đủ rồi!".
"Anh không lo con sợ anh à?" Cô chống cằm, biểu hiện đã có phần tự nhiên hơn trước.
Giang Thiệu Minh tinh ý nhận ra sự thay đổi này của cô, chợt nhớ đến những gì Trần Song Bân từng nói. Đàn ông và phụ nữ đôi khi cứ phủ nhận cảm giác
gần gũi mang lại từ chuyện chăn gối, kì thực có và không có rất khác
nhau. Hôm nay rốt cuộc anh đã được kiểm chứng điều này, ít nhất thì thái độ của cô đối với anh đã bớt dè dặt. Trong lòng anh cảm thấy phần nào
thỏa mãn, chẳng phải đây là những điều vợ chồng vốn dĩ nên có sao?
"Trong nhà kiểu gì cũng phải có một người nghiêm khắc để răn dạy con." Anh có
vẻ không ủng hộ "chính sách" nuông chiều con của vợ.
Lộ Chi Phán sớm biết mình không thuyết phục được Giang Thiệu Minh, nhưng vẫn muốn vì nhóc Thành Húc mà thử lên tiếng một lần.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật hai bên đường trôi vun vút về
phía sau. Chẳng hiểu vì sao mỗi lần ngắm nhìn cảnh tượng này, cô lại nhớ đến khái niệm "vật tham chiếu" trong môn Vật lý thời trung học. Nếu lấy ô tô là vật tham chiếu thì cảnh vật đang di chuyển về phía sau, nhưng
nếu lấy cảnh vật là vật tham chiếu thì ô tô đang di chuyển. Kì lạ là, rõ ràng cô không hề thích môn Vật lý nhưng lại thường nghĩ đến những thứ
này.
Chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay sang nói với Giang Thiệu
Minh: "Hay là anh cứ tới công ty trước, em tự về nhà được". Chắc chắn là mấy ngày qua công việc của anh dồn đọng lại rất nhiều.
"Anh đưa
em về nhà." Giang Thiệu Minh nhìn cô, hiểu rằng cô không muốn làm ảnh
hưởng tới công việc của mình, bèn nói: "Đằng nào cũng về thay quần áo!".
Lúc ấy Lộ Chi Phán mới gật đầu. Cô tò mò hỏi: "Có phải dù gặp chuyện gì anh cũng có thể điềm nhiên như thế này không?".
Ở công ty hẳn là rất bận rộn nhưng anh chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả.
Ngay cả khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, nghe bác sĩ nói không thể xác định
được khả năng phục hồi trí nhớ, anh cũng không hề bị kích động, tiếp tục điều trị bệnh đồng thời theo dõi tin tức vài năm gần đây để theo kịp
thời đại. Cô thực muốn biết nếu kết quả không tốt, anh sẽ thế nào?
"Không phải chuyện gì cũng thế!" Giang Thiệu Minh nghĩ một lát, "Nhưng phần
lớn là vậy, nếu đã xảy ra rồi thì nên nghĩ cách giải quyết. Còn không
thể khắc phục được như ý thì đành chấp nhận thôi".
Lộ Chi Phán rất thích suy nghĩ này của anh, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không than thân trách phận.
Thấy khóe mắt cô lấp lánh nụ cười, Giang Thiệu Minh khẽ lắc đầu, cô thường
biểu hiện cảm xúc trên mặt rõ ràng vậy ư? Hai người tuy đã là vợ chồng
nhưng anh lại có cảm giác giống như những đôi tình nhân đang trong thời
kì mặn nồng.
"Ngày trước chắc anh cũng như vậy chứ?"
Lộ Chi Phán ngẩn ra, "Sao cơ?".
"Thì bây giờ tuy là anh mất trí nhớ nhưng mà tính cách chắc không thay đổi." Anh thở dài, giọng nói có phần tiếc nuối, "Trước đây chúng ta yêu nhau
như thế nào?".
Từ khi anh tỉnh lại, dường như chưa từng thấy cô
đề cập tới quá khứ của hai người. Cô mang thai Thành Húc từ trước khi
anh gặp
tai nạn, chứng tỏ hai người đã trải qua quãng thời gian yêu
đương khá dài. Anh cho rằng, nếu mình đã làm những chuyện thân mật với
cô thì chắc chắn bản thân đã sẵn sàng chịu trách nhiệm với tương lai của hai người.
Thế nhưng sắc mặt Lộ Chi Phán sau khi nghe anh hỏi
vậy lại có chút hoảng hốt. Cô không nhìn anh, cũng không trả lời thắc
mắc của anh.
Giang Thiệu Minh những tưởng lúc này cô có thể vô tư nói về quá khứ của hai người, nhưng rõ ràng là cô không hề có dự định
đó. Anh nghĩ, có lẽ vụ tai nạn cũng là một nỗi đau khổ đối với cô. Khi
ấy cô còn trẻ, vừa mới mang thai liền gặp phải cú sốc lớn như vậy, không muốn nhắc đến cũng là chuyện dễ hiểu.
Lộ Chi Phán không hề biết
Giang Thiệu Minh đã tự tìm một lý do thích hợp để giải thích cho biểu
hiện khác lạ của cô. Cô chỉ cảm thấy may mắn khi xe đã dừng trước cửa
nhà, bởi thực lòng cô không muốn nói tiếp chủ đề này.
Vì còn phải đến công ty nên Giang Thiệu Minh không đánh xe vào gara, anh và cô cùng xuống xe. Ôn Khả Vân thấy vợ chồng con trai về liền vui vẻ ra đón. Bà
và Lộ Chi Phán trước giờ rất thân thiết, mấy ngày qua không có con dâu ở nhà nên không khỏi nhớ nhung.
"Mẹ!" Lộ Chi Phán lên tiếng.
Ôn Khả Vân lập tức quan sát cô từ trên xuống dưới, "Để mẹ xem đi ra ngoài
có gầy đi tẹo nào không, có thì mẹ không để yên cho Thiệu Minh đâu!".
Giang Thiệu Minh làm bộ nhíu mày, "Đáng lẽ câu này mẹ phải nói với con mới đúng chứ!".
Bên kia dẫu sao cũng là nhà họ Lộ cơ mà!
Ôn Khả Vân lại phản bác: "Mặc kệ anh! Đàn ông kiểu gì cũng phải bảo vệ
người phụ nữ của mình cho tốt! Chi Phán, con thấy mẹ nói có đúng
không?".
"Mẹ nói gì cũng đúng ạ."
Giang Thiệu Minh lắc đầu bất đắc dĩ rồi lên gác thay quần áo.
Ôn Khả Vân vỗ vai Lộ Chi Phán như thể động viên. Trước khi để Lộ Chi Phán
vào làm dâu, đương nhiên bà đã tìm hiểu về thân thế của cô nên biết
chuyện cô không phải con ruột của vợ chồng Lộ Phong.
"Mẹ, hai hôm nay Thành Húc ngoan không ạ?" Lộ Chi Phán ôm cánh tay Ôn Khả Vân, dịu dàng hỏi.
"Ngoan chứ, nhưng nó nhớ hai đứa con lắm. Sáng nay trước khi đi học còn nói nhất định mai con phải đưa nó đi."
Lộ Chi Phán cười vui vẻ.
Giang Thiệu Minh thay quần áo xong, xuống tới nơi vẫn thấy hai người đứng nói chuyện. Kể cũng lạ, thường thì người ta hay kêu ca mẹ chồng nàng dâu
chẳng mấy ưa nhau, còn anh thì chỉ cảm thấy phiền toái vì quan hệ giữa
mẹ và vợ mình quá tốt.
Xe của Giang Thiệu Minh đã chạy khuất khỏi tầm nhìn, Lộ Chi Phán vẫn đứng đó nhìn theo. Ôn Khả Vân mỉm cười hài
lòng, cứ như thế này thì tốt rồi, gia đình họ hiện giờ rất hạnh phúc,
chỉ mong rằng từ nay về sau sẽ không có bất kì sóng gió nào.
Giang Thiệu Minh vừa đến công ty liền bắt tay vào giải quyết một loạt công
văn giấy tờ mà trợ lý mang đến. Bên cạnh anh luôn có vài trợ thủ cốt
cán, thời gian họ ở công ty đôi khi còn nhiều hơn anh, đó đều là những
người đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhất là khi anh mới tiếp quản công việc. Hiện tại, phần lớn mọi quyết định đều nằm trong tay anh, chỉ có những
dự án quy mô cực lớn và quan trọng thì mới cần bàn bạc với bố và thông
qua hội đồng quản trị.
Vì hôm nay Giang Thiệu Minh quá bận nên Lộ Chi Phán thay anh đến nhà trẻ đón con trai. Cô ngắm nhìn gương mặt nhỏ
nhắn trên tấm thẻ đưa đón, khẽ mỉm cười.
Hết giờ học, cô giáo dẫn các bé xếp thành hàng dọc đi ra ngoài. Bọn trẻ vẫn nói chuyện cười đùa
ầm ĩ, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui lây.
Lộ Chi Phán giao thẻ đưa đón cho cô giáo rồi dẫn Thành Húc ra về. Cô nhìn con trai, nói đùa:
"Nếu mẹ không đến đón con thì cho con ở lại nhà cô giáo nhé, chịu
không?". Bình thường, thằng bé rất hay khen cô giáo.
"Hừ, vậy thì con không thèm để ý tới mẹ nữa!" Thành Húc bĩu môi.
"Càng tốt, đi, quay lại bảo cô giáo đưa con về nhà cô!" Vừa nói, Lộ Chi Phán
vừa kéo con trai lại nhưng thằng bé nhất quyết không chịu lùi một bước.
Lộ Chi Phán mỉm cười, không trêu con trai nữa.
Đi tới chỗ xe đỗ, Thành Húc tỏ ra thất vọng hỏi: "Bố không đến hả mẹ?".
"Bố con hôm nay nhiều việc ở công ty nên không đến đón con được!" Lộ Chi
Phán vuốt má con trai, "Tiểu Húc về nhà phải ngoan ngoãn làm bài tập,
như thế bố đi làm về trông thấy sẽ rất vui".
Thành Húc gật đầu, "Vâng".
Thấy con trai nghe lời như vậy, Lộ Chi Phán rất hài lòng. Mặc dù Giang Thiệu Minh rất nghiêm khắc với Thành Húc nhưng trong lòng thằng bé, sự tồn
tại của bố vẫn là một niềm tự hào lớn lao.
Về đến nhà, Thành Húc
liền mở sách vở ra làm bài tập. Thực ra bài tập của bọn trẻ không nhiều
và cũng không quá phức tạp, chỉ là khi kiểm tra, Giang Thiệu Minh rất
chú trọng đến chữ viết của con trai. Anh không yêu cầu Thành Húc viết
chữ quá đẹp, nhưng nhất định phải cẩn thận. Anh nói đây là vấn đề về
thái độ, rèn luyện thái độ làm việc nghiêm túc cũng giống như rèn luyện
nhân cách vậy. Có lần vì muốn xem phim hoạt hình mà Thành Húc viết bài
rất qua loa, sau đó bị Giang Thiệu Minh quở trách. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ làm mặt nghiêm túc nhìn con trai, thằng bé đã biết sai, im
lặng cúi đầu.
Lộ Chi Phán ngồi bên cạnh xem Thành Húc viết bài
một lát, rồi đứng dậy đi rót cho thằng bé cốc nước. Thành Húc ngẩng đầu
lên, nói: "Cảm ơn mẹ".
Cô cười xoa đầu con trai.
Tiếng
động cơ xe truyền đến, Lộ Chi Phán mới ra khỏi phòng, xuống tầng dưới
đón Giang Thiệu Minh. Anh đánh xe vào gara rồi đi về phía cô.
Tựa như có một sức quyến rũ lạ lùng, Lộ Chi Phán phát hiện mình rất thích
cảnh tượng này, đứng một chỗ nhìn anh từng bước một tiến lại gần mình.
Có một chút ấm áp xen lẫn hồi hộp khiến người ta mê đắm.
Giang Thiệu Minh dừng lại trước mặt cô, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Cô đứng đây đợi anh sao?
"Mệt không?" Lộ Chi Phán chú ý quan sát, nhận thấy sắc mặt anh vẫn ổn, bấy giờ cô mới yên tâm.
"Không mệt lắm. Con đâu em?" Anh thuận miệng hỏi.
"Vừa về tới nhà đã hỏi ngay con rồi!"
Anh nhướn mày, "Không thế thì phải thế nào?".
Lộ Chi Phán mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa, xoay người đi thẳng vào nhà.
Giang Thiệu Minh nhìn theo tủm tỉm cười, có cảm giác cô hệt như một thiếu nữ. Đã làm mẹ mấy năm trời rồi mà vẫn so đo chuyện này sao?
Nhóc
Thành Húc vừa hoàn thành xong bài tập liền mang cho bố xem, mong muốn
được khen thưởng. Giang Thiệu Minh vẫy tay gọi con trai lại, thằng bé
lập tức rót một cốc nước đi tới, "Mẹ nói, bố làm việc cả ngày rất vất
vả!".
Giang Thiệu Minh vui vẻ cầm lấy cốc nước, uống một ngụm rồi mới nói: "Nếu hôm nay bố không kiểm tra vở bài tập, con có buồn
không?".
Nhóc Thành Húc ngẩn ra.
Chăm chỉ làm bài, chờ được khen ngợi, nhưng bố lại không kiểm tra?
Giang Thiệu Minh xoa đầu con trai, "Như thế nghĩa là bố tin tưởng Tiểu Húc,
con hiểu không? Bố biết con đã ngoan ngoãn làm bài,viết chữ cũng cẩn
thận nên bố mới không cần kiểm tra. Để không phụ lòng tin tưởng của bố,
ngày mai con lại nghiêm túc làm bài như vậy nhé?".
Nhóc Thành Húc ngẫm nghĩ giây lát rồi nhanh nhảu đáp: "Vâng ạ, ngày nào con cũng sẽ chăm chỉ làm bài ạ".
Giang Thiệu Minh gật đầu hài lòng.
Ép buộc trẻ con làm một việc gì đó có thể đạt được hiệu quả nhất định
nhưng cũng dễ dẫn tới phản tác dụng, hơn nữa, hễ thôi ép buộc là bọn trẻ sẽ lại chứng nào tật ấy. Điều quan trọng nhất là phải dạy cho chúng
biết tự giác, chứ không phải lúc nào cũng canh chừng chúng.
Lộ
Chi Phán yên lặng nghe cuộc đối thoại của hai bố con. Trên phương diện
dạy dỗ con cái, Giang Thiệu Minh luôn có cái lí của anh, hơn nữa, cũng
cảm thấy anh làm tốt hơn cô.
Vợ chồng Giang Trọng Đạt lúc này
đang đứng ở một góc quan sát. Ôn Khả Vân duy trì sắc mặt bình thản, nói: "Bây giờ tôi có thể yên tâm được rồi".
Ông Giang chỉ liếc nhìn
vợ, không đáp lời. Vừa rồi họ đã trông thấy Giang Thiệu Minh đi về phía
Lộ Chi Phán, rõ ràng không còn cái vẻ xa cách như gần một năm trước, mà
thậm chí thân mật như những đôi vợ chồng khác. Xem ra, chuyến đi tới nhà họ Lộ vừa rồi đã vun đắp tình cảm cho hai người rất nhiều. Ông Giang
hiểu rõ tính tình con trai mình, trong chuyện tình cảm, Giang Thiệu Minh là người trước sau như một, khi đã đem lòng yêu ai thì trong mắt sẽ
không còn để ý tới người khác. Bởi vậy, vợ chồng họ đều cảm thấy yên
tâm.
Từ sau khi Giang Thiệu Minh tỉnh lại, vợ chồng họ dẫu vô
cùng vui sướng nhưng vẫn có phần lo lắng, dường như luôn có một quả bom
hẹn giờ chầu chực nổ tung. Hôm nay rốt cuộc nỗi sợ hãi đó đã vơi đi phần nào.