Cuối tuần, nhóc Thành Húc rất phấn khích vì Giang Thiệu Minh đã hứa sẽ đưa cậu đến vườn nho chơi.
Nhà họ Giang có một mảnh vườn trồng nho khá lớn ở vùng ngoại ô. Trước đây
Thành Húc cũng đã từng được ông nội dẫn tới đó. Trên mỗi cây nho trưởng
thành đều có những chùm quả chi chít như những chuỗi châu báu. Cậu bé vô cùng thích thú, cứ hỏi đi hỏi lại, đây có thật là vườn nho nhà mình
không.
Giang Thiệu Minh đi tới cửa phòng thì trông thấy Thành Húc đang tự mặc quần áo. Động tác của thằng bé vẫn còn lúng túng và rất
chậm, nhưng anh không có ý định giúp. Anh lặng yên nhìn con mặc xong rồi mới vào chỉnh lại.
"Bố!" Thành Húc reo lên với giọng vui mừng.
"Ừ." Giang Thiệu Minh dắt tay con trai xuống tầng trệt ăn sáng.
Ôn Khả Vân xoa đầu cháu trai, dặn dò thằng bé đến vườn nho phải nghe lời bố mẹ, không được chạy lung tung.
Lộ Chi Phán bưng một bát cháo ra cho Thành Húc rồi cùng ngồi xuống ăn
sáng, cô nghe thấy Giang Thiệu Minh và ông Giang nói chuyện về vườn nho. Từ sau khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh quay cuồng với công ty nên mọi
việc ở vườn nho đều do ông Giang trông coi. Bây giờ đã đến lúc Giang
Thiệu Minh tự mình xử lí chuyện ở đó. Công ty là sản nghiệp nhà họ
Giang, nhưng vườn nho và xưởng chế biến rượu vang là tài sản tiêng của
Giang Thiệu Minh.
Thành Húc biết sắp được đi chơi nên ăn rất
nhanh, ăn xong liền quay sang nhìn bố mẹ với ánh mắt mong chờ, hận không thể lập tức bay tới vườn nho.
Giang Thiệu Minh thấy con trai nôn nóng, cảm thấy vô cùng thú vị, lại tự hỏi không biết hồi nhỏ bản thân
mình có như vậy không. Ăn sáng xong, anh lái xe đưa vợ con đến vườn nho.
Ôn Khả Vân nhìn theo, sắc mặt phức tạp, "Vì sao cứ phải làm thế? Tôi không muốn Thiệu Minh đến đó chút nào, lòng thấy bất an".
"Nơi đó vốn là của Thiệu Minh. Bà đứng có tỏ ra lo lắng như thế, mọi chuyện
cứ để tự nhiên, không nên gượng ép gì cả. Cái gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới."
Ôn Khả Vân ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy bản thân đã thần hồn nát thần tính, mọi thứ hiện giờ đều rất tốt, nhất định phải suy
nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Xe chạy đến vùng ngoại ô, bầu
không khí trong lành hơn hẳn, mang theo chút hơi lạnh và ẩm. Lộ Chi Phán sợ con trai lạnh nên ôm thằng bé vào lòng, nhưng Thành Húc cứ mải nhìn
ra ngoài cửa sổ, không rõ đang quan sát cái gì.
Người quản lý tại vườn biết hôm nay Giang Thiệu Minh đến nên đã đợi sẵn bên ngoài. Giang
Thiệu Minh cũng không bận tâm đến anh ta, bảo anh ta cứ để mình tùy ý đi thăm vườn.
Lộ Chi Phán dắt tay con trai đứng bên cạnh Giang
Thiệu Minh. Thằng bé quá sốt ruột, cứ thấp thỏm muốn đi xem nho. Lộ Chi
Phán mỉm cười xoa đầu con trai.
Giang Thiệu Minh không nói gì
thêm, lập tức dẫn vợ con vào vườn. Nho ở đây chín làm ba đợt, hai đợt
trước đã được thu hoạch và đem về xưởng chế biến rượu. Hiện tại đang là
thời điểm lứa nho cuối cùng, nếu đến muộn sẽ không được trông thấy cảnh
tượng nho chín mọng và ngửi hương thơm ngọt dịu quanh quẩn trong bầu
không khí. Công nhân đã bắt đầu làm việc, dùng kéo cẩn thận cắt từng
chùm nho xuống.
Thành Húc mở to mắt quan sát với vẻ thích thú, rõ ràng rất muốn chạy đi ngắt một chùm quả.
"Đi chơi đi!" Lộ Chi Phán tươi cười vô vai con trai.
Nghe mẹ nói thế, nhóc Thành Húc lập tức chạy vào giữa vườn, nhìn chằm chằm
chùm nho chính mọng ngay trước mắt. Quả to tròn tím sẫm nổi bật giữa màu xanh của tán lá, như những viên ngọc quý giá.
Lộ Chi Phán lặng
lẽ quan sát con trai, lấy làm lạ vì thằng bé không ngắt chùm nho xuống.
Lát sau, công nhân trông thấy, bèn dùng dao cắt một chùm đưa cho Thành
Húc, còn nói gì đó với cậu nhóc.
Giang Thiệu Minh chợt quay sang hỏi vợ: "Em thích nơi này à?".
Mặc dù đã đến đây một vài lần nhưng anh không có nhiều ấn tượng. Kí ức
trước kia anh đã quên hết, đọng lại trong trí nhớ của anh chỉ là những
việc xảy ra trong vòng một năm qua mà thôi.
"Thích", Lộ Chi Phán trả lời. "Nơi này rất thư thái, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài. Ở đây chắc chắn sẽ vui vẻ."
Giang Thiệu Minh cúi đầu, trông thấy bóng hai người chồng lên nhau trên mặt đất, có cảm giác vô cùng thân mật.
"Thế em có hiểu về chế biến rượu nho không?"
Lộ Chi Phán nhìn anh giây lát rồi thành thực lắc đầu, "Em không".
Cô không nhận ra vẻ buồn bã thoáng hiện lên trong đôi mắt anh, bởi vì lúc
này nhóc Thành Húc đang định ăn nho, cô vội chạy ra ngăn thằng bé lại.
Trông những quả nho chín mọng quả thực mê hồn, nhưng ngoài vỏ rất nhiều
bụi bẩn. Cô nói với con trai vài câu rồi bóc một quả nho bỏ vào miệng
thằng bé, còn hôn lên trán nó.
Giang Thiệu Minh nhìn về phía vợ
con mình, cảm thấy khó hiểu trước câu trả lời của Lộ Chi Phán. Vườn nho
này do anh mua bằng chính số tiền tích góp được từ trước khi xảy ra tai
nạn, tính đến giờ cũng được tám, chín năm. Anh cảm giác được bản thân
không đặc biệt thích loại quả này, cũng không có ý nghĩ muốn ở riêng,
bởi vậy anh đã cho rằng lí do mình khăng khăng giữ vườn nho là bởi Lộ
Chi Phán thích. Thế nhưng rõ ràng biểu hiện của cô không hào hứng cho
lắm.
Sắc mặt của Giang Thiệu Minh bỗng trở nên phức tạp. Thực ra
anh tới đây rất ít là có nguyên do, mỗi lần ở nơi này, anh luôn cảm thấy tâm trạng thấp thỏm không yên, rất giống với khi anh mơ thấy giấc mơ kì lạ kia, cơ hồ nó đang dẫn dắt anh đi tìm hiểu một điều gì đó.
Anh không tới vườn nho cũng là bởi không muốn để bản thân rơi vào mớ cảm
xúc hỗn độn ấy. Người con gái xuất hiện trong những giấc mơ của anh mỗi
lần đều mặc một bộ trang phục khác nhau nhưng anh lại biết chắc rằng đó
là một người. Cô gái thần bí đó luôn quay lưng về phía anh khiến anh
không ngừng đuổi theo, thế nhưng, chưa một lần anh trông thấy gương mặt
đối phương. Anh cảm thấy có lỗi với vợ mình, anh không nên có bất kì mối liên hệ nào với người phụ nữ khác cho dù chỉ là trong mơ.
Giang
Thiệu Minh trầm ngâm hồi lâu, đến nỗi hàng lông mày nhíu lại. Người quản lý vườn tiến lại gần, lên tiếng: "Cậu chủ, nho hôm nay rất ngon, rượu
chưng cất được mùi vị rất tuyệt".
Giang Thiệu Minh bị hai tiếng
"cậu chủ" kia thu hút. Kiểu xưng hô này vốn chỉ dành cho người giúp việc trong nhà, người làm công ở vườn nho đáng ra không nên gọi anh như thế, trừ khi họ không biết anh là chủ nhân nơi đây.
"Anh Dương làm việc ở đây bao lâu rồi?"
Vị quản lý họ Dương ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng đáp lại bằng vẻ thành khẩn: "Chừng một năm, nhưng cậu chủ yên tâm, công việc cũ của tôi cũng
liên quan ít nhiều đến ngành này. Mặc dù không quá am hiểu về trồng nho
nhưng chắc chắn có kinh nghiệm hơn phần lớn mọi người".
Một năm? Giang Thiệu Minh nhíu mày, không hỏi gì thêm.
Lộ Chi Phán cầm hai chùm nho đang tiền về phía anh, nhóc Thành Húc đi bên cạnh, thi thoảng lại lén lút vặt một quả để ăn.
"Em đi rửa nho, anh có muốn ăn vài quả không?" Lộ Chi Phán vừa nói vừa lắc
lắc chùm nho trước mặt Giang Thiệu Minh, như thể đang dụ dỗ anh.
Giang Thiệu Minh nhìn con trai, cảm thấy thú vị, "Để được ăn thêm vài quả, anh sẽ đi rửa cùng
em".
Lộ Chi Phán mỉm cười. Có cần làm quá như vậy không? Cả vườn nho này đều thuộc về anh, muốn ăn bao nhiêu mà không được chứ!
Đi tới khu nhà ở, nhóc Thành Húc ngoan ngoãn ngồi trước mặt bố. Giang
Thiệu Minh kiên nhẫn giải thích cho con trai nghe vì sao không nên ăn
nho khi chưa rửa sạch. Cần phải để trẻ con hiểu được đạo lí, có như vậy
chúng mới không hình thành tâm lí phản kháng.
Lộ Chi Phán bỏ một
chút muối vào chậu nước ấm rồi thả chùm nho vào. Một lát sau, bụi bẩn
bám ngoài vỏ nho nổi lên, cô gọi con trai đến cho thằng bé xem nho ngắt
trên cây xuống bẩn thế nào. Thành Húc tròn xoe mắt, mím chặt môi vẻ đăm
chiêu. Lộ Chi Phán hài lòng rửa lại nho một lần nữa rồi đưa cho hai bố
con.
Mặc dù họ không ở nơi này nhưng vẫn xây một căn nhà nhỏ để
nghỉ ngơi mỗi lần đến thăm vườn. Đây là một ngôi nhà một tầng khá đơn
giản, nhưng cảnh trí lại rất thơ mộng, không rõ là ý tưởng của ai. Bên
ngoài ngôi nhà có những giá treo bằng trúc đan thành hình tổ chim, dùng
để trồng những cây cảnh nhỏ xíu, tạo cảm giác vô cùng thư thái. Trong
nhà có đầy đủ vật dụng cần thiết, phong cách đáng yêu nhưng không quá
cầu kì, xa hoa.
Lộ Chi Phán bóc một quả nho định đưa cho Thành Húc nhưng Giang Thiệu Minh chợt lên tiếng ngăn lại: "Để con tự bóc".
Cô nhìn quả nho trong tay, buồn bực đứng dậy, nhét vào miệng anh. Giang
Thiệu Minh hơi bất ngờ trước hành động của cô. Nho vừa đến độ chín, vị
ngọt lịm lan tỏa trong miệng.
Lộ Chi Phán đạt được mục đích liền cười đắc chí, nói: "Con còn nhỏ hơn anh nhiều lắm đấy!".
Giang Thiệu Minh cũng mỉm cười, cảm thấy tính tình vợ mình vẫn còn chút trẻ
con. Ý của cô chính là anh đã lớn mà vẫn ăn nho người khác bóc, Thành
Húc ăn như vậy là chuyện bình thường.
Anh lắc đầu không muốn so đo cùng cô. Nhóc Thành Húc lúc này đang vui vẻ ăn nho.
Công nhân đã thu hoạch được khá nhiều nho. Lộ Chi Phán muốn tự tay chưng cất rượu, cô chưa bao giờ làm việc này nên nhất thời nảy sinh hứng thú.
Giang Thiệu Minh đành nhờ quản lý Dương sắp xếp người hướng dẫn cô. Lộ
Chi Phán bất ngờ chủ động hôn lên trán anh rồi dắt tay nhóc Thành Húc
đi, để lại anh đứng sững sờ. Anh không đi cùng cô mà yêu cầu quản lý
Dương đưa mình tới phòng làm việc kiểm tra sổ sách. Căn phòng khá bình
thường và không rộng cho lắm. Giang Thiệu Minh ngồi vào bàn làm việc,
quản lý Dương nhanh chóng mang tập hồ sơ lí lịch của công nhân đến, đồng thời bật máy vi tính lên, mở thư mục nhân sự ra.
Giang Thiệu
Minh lặng yên quan sát quản lý Dương làm việc. Anh chỉ nói muốn xem tư
liệu công nhân, cũng không nói rõ với mục đích gì, nhưng quản lý Dương
lại chuẩn bị đầy đủ cả tài liệu giấy lẫn máy tính, quả thực là một người cẩn thận. Anh không động vào đống giấy tờ kia mà chỉ xem hồ sơ lưu trữ
trên máy, bao gồm danh tính, quê quán và bằng cấp của công nhân. Ánh mắt anh dừng lại ở phần ghi thời gian làm việc, sự nghi hoặc trong lòng
càng lớn dần thêm. Ban đầu anh vốn chỉ suy đoán, nhưng lúc này anh cảm
thấy mình đã đúng.
Toàn bộ nhân viên ở vườn nho đều mới vào làm
việc được chừng một năm, chính xác là từ sau khi anh tỉnh lại. Anh không thể không nảy sinh nghi ngờ nguyên nhân đằng sau. Rốt cuộc thì bố mẹ
anh vì sao phải cho toàn bộ công nhân cũ thôi việc? Nhất định là trước
đây đã có chuyện xảy ra ở vườn nho và chuyện này khiến anh bị tổn thương nên bố mẹ nghĩ cách che đậy. Tự thuyết phục bản thân như vậy, anh mới
cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Giang Thiệu Minh quay sang hỏi
quản lý Dương: "Bố mẹ tôi hiện giờ cũng đã nhiều tuổi, phận làm con thì
nên giúp đỡ san sẻ gánh nặng với bố mẹ, nhiều việc không cần làm phiền
tới họ".
Quản lý Dương là một người thông minh, vừa nghe vậy đã
hiểu ra Giang Thiệu Minh ngầm ám chỉ không được thông báo tới bố anh
những gì anh làm ở đây. Ông ta gật đầu, "Đó là lẽ đương nhiên".
Mặc dù đã tự thuyết phục bản thân nhưng Giang Thiệu Minh vẫn chưa hết canh
cánh trong lòng về câu chuyện bí mật kia, sắc mặt anh vì thế cũng không
được tốt cho lắm.
Anh rời khỏi phòng làm việc, đi tìm Lộ Chi Phán và nhóc Thành Húc. Hai mẹ con đang học chưng cất rượu, một lớn một bé
ngồi đùa nghịch những quả nho, lúc anh vào họ cũng không để ý. Giang
Thiệu Minh ngồi xuống bắt đầu chưng cất rượu.
Lộ Chi Phán quay
sang hỏi người hướng dẫn có cần loại bỏ hạt nho trước hay không, người
nọ trả lời tất cả sẽ được tái xử lí trước khi đóng chai.
Lúc này, Lộ Chi Phán mới trông thấy Giang Thiệu Minh. Anh đang làm một cách thành thạo, tựa như đã làm vô số lần.
"Anh biết chưng cất rượu từ khi nào vậy?" Cô không khỏi tò mò.
Giang Thiệu Minh khựng tay lại. Câu hỏi của Lộ Chi Phán khiến anh sững sờ.
Đúng thế, vì sao anh lại biết cách chưng cất rượu? Từ sau khi tỉnh lại, anh
chưa từng tiếp xúc với công việc này, vậy mà hiện tại anh có thể thực
hiện nhuần nhuyễn như đã thuộc nằm lòng.
"Thấy họ làm vậy. Tôi làm sao chỗ nào không?" Anh quay sang hỏi người công nhân kia.
"Không, anh làm rất chuẩn, tôi cứ tưởng anh biết trước rồi!" Đối phương trả lời.
Giang Thiệu Minh tiếp tục công việc.
"Chắc là do anh có năng khiếu đấy." Lộ Chi Phán không làm nữa mà ngồi xem
Giang Thiệu Minh làm. Cô cảm thấy mình và con trai tới đây chỉ để phá
vườn nho mà thôi.
Giang Thiệu Minh cúi đầu trầm tư. Trong lòng
xuất hiện thêm nhiều cảm xúc rối ren. Anh đã từng đến đây chưng cất rượu ư? Một mình hay cùng với người khác? Người đó có quan hệ gì với anh?
Bóng hình cô gái bí ẩn kia lại hiện lên trong đầu anh.