Mã Võ giật mình.
Muốn y đồng ý động phòng với hắn thay muội muội, hắn vừa mới nói như vậy đúng không?
Động phòng, không phải chính là tân lang và tân nương bái thiên địa xong đưa vào tân phòng sao? Mã Võ sao có thể không biết cái này, trong thôn mỗi khi có người thành thân, sẽ có rất nhiều huynh đệ tốt đi náo động phòng, Mã Võ cũng không phải chưa từng đi theo, y chỉ là ngại ngần luôn trốn một bên mà nhìn, nụ cười hàm hậu của tân lang cùng vẻ mặt xấu hổ của tân nương tử để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Mã Võ, đó chắc là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời người.
Nhưng nam nhân này nói thế có ý gì? Lẽ nào hắn muốn nói, hắn nhất định phải thành thân với Phụng Nha, nhưng lại muốn động phòng với y?
Mất một thoáng suy nghĩ, từng chuyện nam nhân này nói, khiến Mã Võ đầu óc đơn thuần hoàn toàn không phản ứng được, y không ngờ Hoa Phụng Tường sẽ lấy Phụng Nha, càng không ngờ Hoa Phụng Tường sẽ nói ra câu này.
Hoa Phụng Tường bình tĩnh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Mã Võ, hắn không lên tiếng kiên nhẫn chờ đợi, không sao, tối nay, hắn có thời gian.
Thứ nam nhân này bận lòng quá nhiều, cuối cùng y sẽ cam chịu đúng không?
Chỉ là Hoa Phụng Tường không hề nghĩ tới hắn vì muốn khiến nam nhân này khuất phục mà phí không ít tâm sức, vì y cưới thêm một tân di nãi nãi, mấy hôm nay toàn phủ từ trên xuống đều trở nên bận rộn.
Như hắn nghĩ, Mã Võ cuối cùng phản ứng lại liền không chống đỡ được, sắc mặt y thay đổi, “Rốt cuộc ngài… tại sao phải làm vậy?” Nghĩ lại, đây cũng là điều mà nam nhân này đã suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu được.
Hoa Phụng Tường chỉ nhìn y, mỉm cười.
Y hỏi hắn, kỳ thật cả Hoa Phụng Tường cũng không rõ, “Tại sao à.” Hoa Phụng Tường chậm rãi nói, “Có lẽ ta thích cậu hơn, đáng tiếc, nếu cậu có thể sinh con, ta không cần phải cưới Phụng Nha nữa.”
Mã Võ giật mình, Mã Võ đáng thương có khi nào gặp phải người thế này, chỉ biết nghẹn lời.
“Sao rồi? Suy nghĩ xong chưa?” Hoa Phụng Tường nhìn Mã Võ như vậy, đột nhiên cảm thấy tim rung động, hắn rất muốn đẩy ngã y ngay bây giờ, nhìn xem nam nhân ngu ngốc này sẽ có phản ứng thế nào.
Thế là, Hoa Phụng Tường hầu như không hề suy nghĩ đã tiến tới, lập tức, toàn thân Mã Võ căng chặt, y cảnh giác bất an lùi ra sau né tránh.
Hoa Phụng Tường đứng quá gần y, đột nhiên nhận ra điểm này Mã Võ bắt đầu căng thẳng, chẳng qua Hoa Phụng Tường trông có vẻ không có quá nhiều suy nghĩ dư thừa.
Lúc Mã Võ muốn lui lại mới phát hiện y không còn đường lui, mà Hoa Phụng Tường lại tới gần hơn, Mã Võ hoảng loạn, y không bận tâm được gì nữa giơ tay ngăn cản Hoa Phụng Tường.
Hoa Phụng Tường giống như rất kỳ quái, “Sao?”
Mặt Mã Võ hết đỏ lại trắng, y không nói nên lời, định chậm rãi tránh khỏi mép giường.
Hoa Phụng Tường bất động, thế là, hắn dần cảm giác được đôi tay mới đầu còn do dự chống lên ngực hắn, đang dần trở nên hoảng loạn dưới ánh mắt đăm đăm của hắn.
Hoa Phụng Tường cười rộ lên, sau đó, hắn thình lình túm y đè lên giường lò!
Tuy không kịp đề phòng nhưng mơ hồ đã có dự cảm không tốt, Mã Võ lập tức bị đè trên giường lò, “Không!”
Nỗi sợ to lớn thoáng cái ào lên, Mã Võ gần như phát điên, y liều mạng giãy dụa muốn nhanh chóng thoát khỏi, nhưng Hoa Phụng Tường lại đè