Chỉ có trời biết trong lòng Đại Lý kinh ngạc cỡ nào. Tuy từ lâu đã nghe nói nam nhân kia có chút quan hệ không bình thường với gia, lần này gia bị thương cũng có quan hệ với người đó, nhưng tận mắt nhìn rõ ràng dù sao đả kích vẫn quá lớn.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được gia thật sự cưỡng ép nam nhân kia, huống chi hôm nay nam nhân nhà quê đó đã tiều tụy tới mức không ai muốn nhìn.
Trong đầu gia đang nghĩ gì thế?
Trong đầu Hoa Phụng Tường chẳng có gì.
Lúc này hắn đã giải phóng dục vọng xong, sau khi tiểu tử Lôi Thanh chết tiệt kia đột nhiên chạy vào rồi bị hắn đuổi ra, người dưới thân đã đần thộn ra.
Hoa Phụng Tường nghĩ, đại khái là không chịu nổi đi, hắn nhớ lại bộ dáng nam nhân này nhục nhã muốn chết khi đó, rồi như phát điên chống cự, khiến Hoa Phụng Tường phải tốn khá nhiều sức mới áp chế được.
Y sợ người khác biết đến vậy sao? Hoa Phụng Tường câm nín, chẳng qua nghĩ thì nghĩ, động tác của Hoa Phụng Tường vẫn không chút chần chừ, thân thể nam nhân này giống như miếng nam châm cứ hít hắn dính vào, nhưng nhìn Mã Võ bất động, Hoa Phụng Tường đột nhiên có suy nghĩ tạm thời nhịn một chút, phải biết nếu theo cảm giác hiện tại của hắn, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.
Hoa Phụng Tường cuối cùng cũng buông Mã Võ ra, hắn đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, trong hỗn loạn, quần áo hắn cũng bị xé rách vào chỗ, hắn tùy tiện che lại.
Sau lưng không có chút động tĩnh, Hoa Phụng Tường quay lại nhìn, “Ừm… đừng quên, chuyện thay muội muội cậu vào động phòng, cậu chỉ có hai ngày suy nghĩ.”
Mã Võ ánh mắt đờ đẫn thoát lực bất động mơ màng nhìn nóc phòng.
“Thật ra thì chẳng qua cũng chỉ là làm chuyện này thôi mà, không phải cậu cũng đã làm qua rồi sao?”
Hoa Phụng Tường nói xong chờ một chút, phát hiện Mã Võ không phản ứng gì, bất mãn nhíu mày.
Thôi vậy, tạm thời chờ hai ngày, hắn đoan chắc nam nhân cuối cùng cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay hắn, đến khi đó coi như đã được thỏa nguyện.
Hoa Phụng Tường nghĩ thế, hoàn toàn không nhận ra sự cố chấp của mình đối với người này đối với chuyện này. Không sai, ngủ đã ngủ không biết bao nhiêu lần rồi, còn có gì nhất định phải động phòng với y? Nhưng Hoa Phụng Tường chính là muốn nhìn bộ dạng người này trong tân phòng, ai quy định không thể chứ? Lại có ai dám quy định cho đại thiếu gia này cái gì không thể.
Hai ngày sau, liền có hai nha đầu tới tiểu viện nhỏ này.
Họ mang tới quần áo đỏ mới tinh, còn sai người bưng một thùng tắm vào, lúc này, mấy thứ đó đều đặt trong phòng Mã Võ. Mà từ sau khi Hoa Phụng Tường đi khỏi đêm đó, Mã Võ gần như không ngủ cũng không ăn gì, hai ngày rồi, Mã Võ bây giờ đã thảm không nỡ nhìn.
Mã Võ nhìn bộ đồ đó.
Không ai biết sự tuyệt vọng trong lòng Mã Võ lúc này, y không còn mặt mũi để sống, y không thể tưởng tượng nổi sau khi bị người khác nhìn thấy khi đang bị nam nhân kia cưỡng ép, thì mình rốt cuộc còn được xem là cái gì. Người kia còn ép buộc y phải động phòng với hắn, y còn là nam nhân sao? Tại sao y phải gặp chuyện này?
Quần áo là do sư phụ nổi tiếng thành Thái Nguyên may, làm rất tỉ mỉ, tinh tế cẩn thận, đẹp đẽ rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với bộ đồ trải qua đêm trước càng thêm rách nát không thể che thân trên người Mã Võ. Hồi sau, Mã Võ đột nhiên