Hoa Phụng Tường uống say.
Theo ý của Hoa lão thái thái, hôm nay trong Hoa phủ đãi bữa tiệc nhỏ, bàn tiệc rượu bên ngoài Hoa Phụng Tường chỉ mời vài huynh đệ hay chơi cùng, có thiếu gia Lý phủ Đổng phủ, mấy ông chủ cửa hàng, còn có mấy vị đại nhân của quan phủ thành Thái Nguyên, trong đó có ca ca của đại thái thái Bạch Huyên Vân – Bạch Văn Đức, tổng cộng mười mấy người, biết hắn muốn nạp tên tân sủng, mấy người này đều kéo nhau tới đùa, cả đám vui vẻ tùy ý uống cho tới canh ba, mới chưa tận hứng tan tiệc.
Lúc này Hoa Phụng Tường mới đi vào trong, bên trong đã tan từ lâu, mọi người vây quanh Hoa lão thái thái hầu hạ bà, Hoa lão thái thái thấy hắn uống say như vậy, vừa nhíu mày vừa đau lòng, “Đừng ở đây nữa, Đông Mai đâu? Đỡ thiếu gia đến tân phòng đi.”
Đông Mai vội tiến lên, đại thái thái của Hoa Phụng Tường là Bạch Huyên Vân cũng đứng lên, “Từ từ thôi, ra ngoài bảo Lôi Thanh đỡ phụ.”
Hoa Phụng Tường gác tay lên vai Đông Mai, ra khỏi cửa liền có Lôi Thanh chạy tới, “Gia, ngài cẩn thận.”
Hoa Phụng Tường lảo đảo bước đi, “Gia, đi tân phòng hay là…”
“Tân phòng?” Hoa Phụng Tường liếc mắt nhìn hắn, “Sao, y không ở trong tân phòng?”
Lôi Thanh rụt rè, “Gia, ngài phải biết, chuyện này vẫn nên tránh một chút tốt hơn, lão thái thái…”
Hoa Phụng Tường nhíu mày, hắn suy tư rồi lại suy tư, “… Vậy y đang ở đâu?”
“Trong tân phòng tây viện, gia yên tâm, bố trí cũng giống nhau.” Lôi Thanh lập tức đáp.
“Nô tài chết tiệt, lén lút làm chuyện này khi nào?” Hoa Phụng Tường không vui gõ mạnh lên đầu Lôi Thanh, chẳng qua lời hắn nói lại na ná như, tên nô tài chết tiệt này, cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Theo ý Hoa Phụng Tường, tối nay hắn muốn gặp chính là nam nhân trong tân phòng kia. Chờ lát gặp rồi nói sau.
Mã Phụng Nha phủ khăn đỏ thẳng lưng ngồi trong tân phòng, mấy nha đầu bà bà đều đang đợi bên ngoài, tay cô xoắn chiếc khăn đỏ, khẩn trương bất an khó nói rõ, nhưng lại có một chút ngọt ngào hạnh phúc và xấu hổ, đợi lát nữa, cô có thể nhìn thấy người kia đúng không?
Từ khi quyết định hôn sự tới nay, ngoại trừ vẫn lo lắng cho ca ca, mỗi ngày Mã Phụng Nha chỉ nghĩ đến nụ cười nét mặt của Hoa Phụng Tường, giọng nói và ngữ khí khi hắn nói chuyện. Mã Phụng Nha thật sự thích hắn, cô nằm mơ cũng mong giờ khắc này tới.
Mã Phụng Nha không biết, Hoa Phụng Tường lúc này đã đi ngang qua tân phòng của cô, hướng vào trong tây viện. Hoa Phụng Tường đầu óc choáng váng cũng ôm chút mong đợi đối với thời khắc này, hắn chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy nam nhân kia, nhìn xem y hiện tại dáng vẻ ra sao.
Sau đó, Hoa Phụng Tường hắn sẽ cởi từng lớp đồ đỏ xuống, nhớ tới thân thể nam nhân kia, tràn đầy vết sẹo cũ mới, có lẽ còn có dấu vết hắn để lại lần trước nữa, nằm trên chăn đệm mới tinh xảo, mặc hắn giày vò__ nghĩ chắc tối nay y không thể phản kháng hắn đúng không?
Hoa Phụng Tường càng nghĩ càng cảm thấy khô nóng khó chịu, hắn hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt nam nhân đó.
“Đi nhanh lên!” Hoa Phụng Tường khó chịu đẩy Lôi Thanh.
Tây viện này là Lôi Thanh lén cùng Trân Châu Đông Mai thương lượng thầm bố trí, nhìn bên ngoài không nhận ra có gì khác biệt, nhưng sau khi Hoa Phụng Tường đi vào, liền phát hiện nơi này thật sự là một tân phòng thứ hai.
Cũng chữ hỉ đỏ dán đầy trên đồ đạc mới, cũng giường đệm rèm che đỏ tươi, nến đỏ được đốt sáng, trên giường cũng rải táo đỏ hạt dẻ, Lôi Thanh vốn không muốn rải, nhưng