Mặc dù chỉ là công việc bôi thuốc rất đơn thuần, rất trong sáng nhưng sự ngượng ngùng trong Trần Tiểu Niên vẫn bị khơi dậy.
Việc cơ thể trần trụi của Lục Thời bại lộ ngay trước mặt khiến trái tim cô bị kích thích đến mức đập mạnh như tiếng trống.
Trần Tiểu Niên cố trấn tĩnh mình.
Thật ra chuyện này rất bình thường.
Cô chỉ là kêu Lục Thời cởi áo thôi mà, có gì mà phải đỏ mặt, xấu hổ.
Cứ biểu hiện lạ lùng như vậy chẳng phải tự vạch trần bản thân ham muốn nhan sắc con nhà người ta sao!
Càng nghĩ càng thấy đúng, cô bày ra bộ dạng điềm tĩnh nhất.
Không biết cô đã hoảng hốt thế nào khi nhìn thấy tấm lưng của Lục Thời.
Không nghĩ không chỉ tay mà bất cứ chỗ nào trên người Lục Thời cũng đều bị thương nặng.
Một mảng xanh đỏ tím tái đủ các màu trên một vùng lưng rộng.
nên vết thương đó càng thêm nhức nhối.
Cô không thể tin nổi anh lại có thể chịu đựng được vết thương đó làm đệm nghỉ cho cô cả đêm, lại còn bế cô đi cả một quãng đường xa xôi như vậy.
"A.." Tiếng rên khẽ của Lục Thời lập tức đánh thức Trần Tiểu Niên, lo lắng hỏi:
"Xin lỗi, cậu đau sao?"
"Không sao."
"..."
Vậy mà còn nói không sao ư? Cô thầm nghĩ.
Bây giờ cô mới thực sự cảm thấy Lục Thời không có khái niệm cam chịu là gì.
Thuốc sát trùng thấm lên miệng vết thương lớn như vậy, ngay cả người nhìn như Trần Tiểu Niên cũng thấy xót mà Lục Thời lại không hề phát ra một tiếng động gì cả.
Cô có thể cảm nhận cơ thể anh hơi run, nhưng cũng chỉ có vậy.
Sự cố chấp của anh khiến Trần Tiểu Niên có chút khó chịu.
Cô cứ ngây người bôi thuốc cho đến khi Lục Thời ngẩng đầu lên nhìn khiến cô bối rối cúi xuống, băng bống hết chấm rồi lại dừng rồi lại chấm lên người anh.
Lục Thời lại tiếp tục ngồi im mà không biểu lộ thái độ gì.
Không gian yên lặng lặng khiến hai người đều thấy nghẹt thở.
Cũng may Trần Tiểu Niên rất nhanh đã bôi thuốc xong.
Cô đằng hắng một tiếng.
"Được rồi, cậu đừng cử động mạnh nữa nếu không vết thương sẽ lại hở ra."
"Được." Sau đó nhìn xuống chân của cô "Còn chân cậu?"
"Chân tôi không sao, giờ chỉ cần bôi một chút cao lên là được rồi."
"Đưa tôi."
"Không cần đâu, tôi..."
Không nói hết, Lục Thời đã ngồi xổm xuống, đỡ chân cô lên đầu gối, cẩn thận xem xét.
"Chân cậu tấy lên rồi."
Tuy rằng chân khá đau nhưng chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to lớn.
So với Lục Thời cái chân này cũng chỉ là muỗi cắn.
"Chắc cũng nhẹ thôi."
Cô không xem trọng nhưng Lục Thời khác.
Anh coi trọng.
Câu trả lời quá mức qua loa của cô khiến anh không hài lòng.
Cô có thể lo cho anh tới mức phát khóc còn bản thân thì tùy tiện thế nào cũng được sao?
Trong khái niệm của Trần Tiểu Niên chẳng lẽ không có từ yêu thương bản thân?
Nếu Lục Thời thực sự hỏi cô điều này, Trần Tiểu Niên cũng chẳng biết phải trả lời như nào cho đúng.
Cô lo cho Lục Thời vì anh là người mà cô yêu.
Còn việc cô đối xử tệ với bản thân mình? Phải chăng là do cô không xứng có được những thứ tốt đẹp hơn? Tiểu Niên cũng không biết, có những câu hỏi dù có cố gắng thế nào cũng không tìm ra đáp án.
Lục Thời cố chấp giữ chân của Trần Tiểu Niên đặt lên chân mình, dịu dàng xoa bóp thuốc cho cô.
Hành động bất ngờ của anh khiến cô tưởng mình đã nhìn lầm.
Cảm giác man mát của thuốc cùng từng động tác của anh không chỉ khiến bàn chân cô thấy lạ lẫm.
Cô muốn giằng ra nhưng bất thành, im lặng chịu đựng màn tra tấn sức chịu đựng này.
.
.
Tận khuya hôm đó, hai người vẫn chưa được cứu ra ngoài.
Trời đông lạnh lẽo mang theo những cơn gió từ Tây Bắc thổi về gần như muốn đóng băng cơ thể hai người gặp nạn.
Không có đồ giữ ấm, Trần Tiểu Niên lại một lần được trúng thưởng cơ hội nằm trong lòng Lục Thời nghỉ ngơi.
Ban đầu cô còn ngại ngùng từ chối nhưng hiện thực lạnh lẽo đã xé tan sự ngượng ngùng cuối cùng trong cô.
Lạnh giá, hơi ấm từ Lục Thời cùng sự mệt mỏi mấy ngày qua khiến Trần Tiểu Niên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc tỉnh lại, bản thân đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là mùi thuốc sát trùng nồng nặc gay mũi khiến người ta phải nhíu mày.
Cô mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà sơn màu trắng, xung quanh cũng là một màu trắng của ga gối, chân cô cũng đang băng bó một cục trắng tinh.
Tự nhiên Trần Tiểu Niên thấy rợn người, cô sợ cái gam màu trắng tinh này.
Hệt như dư vị khi bị rơi, trống rỗng, mờ mịt.
Nỗi sợ đã lay động tiềm thức trong cô, đôi mắt mơ màng cuối cùng đã tìm được vẻ điềm nhiên, lạnh lùng vốn có của nó.
Điều đầu tiên mà Tiểu Niên nghĩ tới sau khi tỉnh táo sau một giấc ngủ dài, chính là câu hỏi:
Lục Thời đâu rồi?
Cô nhìn ngó xung quanh nhưng phát hiện cơ thể mình chỗ nào cũng ê ẩm, giọng khàn khàn như tiếng của người ốm mới tỉnh dậy.
"Ơn trời, mày cuối cùng cũng tỉnh? Có thấy trong người chỗ nào không khỏe không?" Mục Cảnh Nhiên là người đầu tiên phát hiện cô đã tỉnh lại, vội vã đến cạnh giường cô.
Tiểu Niên cười yếu ớt:
"Có làm sao đâu, tao vẫn sống sờ sờ đây thi."
"Giờ này mà còn đùa được à.
Mày có biết bao nhiêu người lo lắng cho mày không, mẹ tao biết chuyện ngay lập tức chạy tới bệnh viện, còn suýt đánh tao một trận vì không chăm sóc cho mày cẩn thận đấy!"
Mục Cảnh Nhiên xụ mặt, trách móc.
"Xin lỗi, xin lỗi.
Lại phiền mày và cô rồi."
Mục Cảnh Nhiên thở dài, y ngồi xuống chiếc ghế bên giường cô.
Quen biết bao lâu vậy mà mỗi lần có chuyện Trần Tiểu Niên vẫn luôn e dè khách sao với gia đình họ Mục.
"Phiền cái gì, từ lúc chơi với mày tao còn ít bị đánh sao.
Mau nghỉ ngơi đi, mẹ tao đã về nhà nấu đồ ngon cho mày rồi, buổi trưa sẽ đem tới."
"Cảnh Nhiên."
"Hửm?"
"Lục Thời..
sao rồi?"
Cái tên này khiến Mục Cảnh Nhiên cũng có chút giật mình.
Nói y không hoảng chính là nói dối.
Dù sao cũng là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Lục, thân thể vàng ngọc lại có thể vì Trần Tiểu Niên mà chỗ nào cũng bị thương không nhẹ.
Khi y cùng đội cứu hộ đến, vẫn còn thấy Lục Thời đang ôm Trần Tiểu Niên phát sốt đến trời trăng không phân biệt rõ.
Nhưng ngay sau khi cô được đến bệnh viện, người này lại trở mặt một cách kì lạ.
Trần Tiểu Niên sốt cao phải cấp