Trần Tiểu Niên mở mắt bừng tỉnh dậy.
5 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi cả căn phòng.
Trần Tiểu Niên- chúa tể ngủ nướng cực kì bất mãn với chuyện này.
Cô nhìn 35 cuộc gọi nhỡ và 20 tin nhắn, tất cả đều là từ Phí Nhi thì chỉ muốn ném luôn điện thoại.
Người gì mà nhớ dai dữ vậy, lúc học cũng có thấy cô sử dụng trí nhớ siêu phàm này đâu.
"Alo."
"Tiểu Niên hả? Cậu dậy rồi hả? Cậu không quên hôm nay là sinh nhật tớ đó chứ?"
Thật ra tôi rất muốn quên. Cô ngao ngán nghĩ.
"Xin lỗi, thực sự hôm nay tôi có việc bận."
"Đừng mà, cậu đi đi mà.
Mọi người trong lớp đều đến đó, thiếu cậu thì buồn lắm."
"..."
"Nhưng..."
"Đi mà.
Nay sinh nhật tớ mà.
Đi nha?!" Phí Nhi như đứa trẻ con vòi vĩnh kẹo ngọt, làm nũng, nài nỉ cô.
"..."
Trần Tiểu Niên thở hắt ra.
Thôi thì bị khuất phục một lần vậy.
"Được rồi, tôi sẽ tới."
"Yeah, cậu nhớ tới đúng giờ nha.
Giờ tớ phải đi chuẩn bị cho bữa tiệc rồi.
Bye~!"
Thật giống như bản thân vừa bị gài bẫy!
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó.
Cô phải nên nghĩ cách đối phó với những người quen kia kìa.
Chậc, chuỗi xui xẻo lại bắt đầu bám theo cô rồi.
Ánh sáng từ bên ngoài yếu ớt xuyên qua rèm cửa rọi vào căn phòng hơi u tối.
Trần Tiểu Niên nằm trên giường, bày ra dáng vẻ lười biếng.
Bên cạnh cô là Elise, con mèo mà mẹ Mục Cảnh Nhiên tặng cho cô trước khi về lại thành phố A.
Elise rất thích bắt chước, nó thấy Trần Tiểu Niên nằm dài trên giường, bản thân cũng tìm một chỗ thích hợp sát cạnh cô, sảng khoái nằm phơi bụng.
Tiểu Niên rất ngại chăm sóc thú cưng nhưng dáng vẻ kiêu căng, điềm nhiên của Elise khiến cô thực thích thú.
Có Elise bên cạnh, cũng vơi bớt đi nhiều sự nhàm chán của cuộc sống.
Nhưng con mèo này kiêu căng quá, mỗi lần cô rời nó đi một chút thì đều dùng ánh mắt oán trách với cô.
Cô vuốt ve chiếc bụng mềm nhiều mỡ, bĩu môi nói:
"Ăn no rồi lại nằm, nhìn đi, béo như này rồi."
Có vẻ bất mãn với câu nói chê bai của cô, cậu chàng giãy người, dùng hai chân đạp vào tay cô.
"Meww!!"
Cô bật cười.
Đang mắng cô à?!
"Tao cho mày ăn ngon, còn cho mày ngủ trên giường tao mà vẫn lạnh lùng thế à.
Thật giống người nào đấy! Đáng ghét quá!"
.
.
Thành phố A.
Những con phố ngập tràn trong cái se se lạnh của tiết trời, nhưng cũng dịu dàng, náo nhiệt hơn qua dòng người tấp nập và hối hả.
"Nhất định cậu phải kéo tôi tới đây sao?" Trần Tiểu Niên mệt mỏi nhìn cánh tay trắng trẻo của Phí Nhi đang khoác lấy tay mình.
Dù trời rất lạnh nhưng cô gái với châm ngôn "thời trang đánh tan thời tiết" vẫn cố mặc váy ngắn và chỉ khoác thêm một chiếc áo blazer bên ngoài.
"Đương nhiên rồi, thật ra tớ cũng muốn ở nhà chuẩn bị thật tốt nhưng quản gia đã lo chu đáo mọi thứ rồi nên tớ đành phải rủ cậu đi sắm đồ như vầy nè."
Phí Nhi bày ra gương mặt bất lực giải thích nhưng thật ra chỉ để thỏa mãn sở thích ném tiền qua cửa sổ của mình.
"Vậy cậu đi một mình đi."
Thấy Trần Tiểu Niên có ý định bỏ về, cô gái vội vàng ngăn cản lại.
"Ấy, đừng bỏ về mà.
Cậu cũng phải mua lễ phục cho tối nay, chi bằng đi cùng tớ chẳng vui hơn sao?!"
"..."
Nhìn mặt tôi có giống vui không? Trần Tiểu Niên ai oán nghĩ.
Nếu không phải Phí Nhi cùng dàn xe vip của cô nàng đột ngột đến kí túc xá, thản nhiên bốc cô đi thì giờ này cô vẫn còn đang nghỉ ngơi bên cạnh Elise rồi.
Phí Nhi đã đặt trước một phòng riêng ở trung tâm thương mại.
Rất nhiều chuyên viên chăm sóc cùng các nhân viên tư vấn đã đợi sẵn ở đó, thấy hai người đến, niềm nở chào mời:
"Phí tiểu thư, cô đến rồi.
Cô xem, đây đều là những thiết kế mới nhất của các hãng thời trang nổi tiếng.
Rất hợp với khí chất của cô đấy ạ.
"Đây là...?" Nhân viên nhìn sang Tiểu Niên.
"À đây là bạn của tôi.
Cậu ấy sẽ tham dự tiệc sinh nhật của tôi tối nay, các cô giúp cậu ấy chuẩn bị nhé."
Trần Tiểu Niên sửng sốt nhìn sang, lí do ban đầu cô đi cùng Phí Nhi hình như không có vụ này.
Cô kéo tay cô nàng, nghiêm mặt nói khẽ:
"Chuyện này là sao? Tôi chỉ đồng ý đi cùng cậu mà thôi!"
Ngược lại Phí Nhi rất hảo sảng vẫy tay, cười cười như thể chuyện là hiển nhiên.
"Đúng rồi.
Để bọn họ giúp cậu chọn đồ luôn.
Nhìn đi, nếu cậu mà mặc thường phục vào tối nay thì phí gương mặt xinh đẹp này lắm."
Có phí cũng chưa tới lượt cô thương tiếc hộ.
Trần Tiểu Niên cực kì bó tay với kiểu thích làm gì thì làm của Phí Nhi.
Trong khi cô nàng vui vẻ đi tới đi lui lựa hàng hiệu thì cô được hai cô nhân viên nhiệt tình chăm sóc.
20 phút sau.
Trần Tiểu Niên từ phòng thay đồ bước ra.
Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Bởi vì cô thực sự quá đẹp.
Chiếc đầm ngắn màu đỏ cherry được thêu lên những bông hoa hồng tinh xảo, rực rỡ bởi đôi bàn tay của những nhà thiết kế hàng đầu làm bật lên đường cong duyên dáng.
Đôi chân thon dài trắng trẻo, mái tóc dài được xõa ra ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn.
Dấu ấn trang điểm chỉ như con gió lướt qua mặt cô, từ đôi mắt phượng, gò má hồng cùng đôi môi quyến rũ, dường như tất cả đều được ông trời ban cho mà không phải nhờ đến sức mạnh của make up.
Ngay cả Trần Tiểu Niên cũng phải ngây ngẩn khi nhìn mình trong gương.
Giống hệt như một nàng công chúa vừa được thức tỉnh, lỗng lẫy bước ra từ một câu chuyện cổ tích xa xôi.
"Trời ơi, đẹp quá đi." Phí Nhi nhìn không chớp mắt.
"Mau, mau tớ phải chụp ảnh lại.
Bình thường lúc nào cũng mặc giản dị, đúng là lãng phí nhan sắc khuynh nước khuynh thành."
"Chụp cái gì mà chụp, mặc bộ đồ này rất khó bước đi.
Tôi sẽ không mặc cái này đâu." Trần Tiểu Niên che mặt khi nhìn thấy ánh đèn flash liên tục hướng về phía mình.
Cau có nói.
"Đừng mà."
"Đừng mà."
Phí Nhi và stylist đứng cạnh gần như lên tiếng cùng một lúc.
Chiếc đầm này mặc lên người cô thực sự quá đẹp, dường như chiếc váy này sinh ra là dành cho cô vậy.
Vậy mà giờ Tiểu Niên đòi đổi, thực sự là quá đáng tiếc.
"Chiếc đầm này hợp với em nhất rồi đó cô bé.
Gương mặt, body, chị chưa thấy ai mặc nó đẹp hơn em đâu đấy."
"Đúng rồi, chị Kiều nói đúng đấy.." Sau đó quay sang nhân viên.
" Lấy, tôi lấy chiếc đầm này nhé.
Mọi người đóng gói lại cho cậu ấy với."
"Này, khoan..."
Nhưng lời nói của cô chìm nghỉm như lời