Lão Từ nói là làm.
Không quá một ngày, ông cùng hội đồng giáo viên đã tra được địa chỉ IP người đã đăng bài viết kia.
Thực sự ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai nghĩ được một trong những học sinh top đầu của khối mười hai, lại là người có thể tung ra những tinh đồn thất thiết, gây tổn hại đến danh dự của học sinh và của học viện.
Giáo viên chủ nhiệm của học sinh đó cũng rất đau đầu.
Cậu học sinh này là một trong những học sinh xuất sắc mà ông yêu thích nhất, lí do cậu ta có thể đăng bài viết có những thông tin chưa được tiết lộ, tuyệt mật của nhà trường cũng là do giáo viên này lén lút nói ra.
Bây giờ mọi chuyện vỡ lở, không chỉ cậu học sinh kia mà giáo viên đó cũng bị hội đồng nhà trường kỉ luật.
Dù rất tiếc nhưng Lục gia đã nhúm tay vào thì có là ai cũng không thể thay đổi cục diện này được.
Chuông vào học reo vang, giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục giảng chưa quá 10 phút, Từ Hiên đã tới cắt ngang tiết học.
Giáo viên Tiếng Anh- Mỹ Lệ nổi tiếng là một người nghiêm khắc và cứng nhắc, không một học sinh nào dám đùa với bà.
Bây giờ lại bị lão Từ tới làm phiền, cực kì không vui.
“Tiết này là tiết của tôi.
Thầy muốn tranh lớp hay gì mà lại tới giờ này.”
Mặt lão Từ sượng ngắt, dù là trong hoàn cảnh nào, Mỹ Lệ vẫn y như một, không nể mặt một ai.
“Tôi nào tranh tiết của cô Mỹ, tôi có chuyện muốn gặp Trần Tiểu Niên.”
Mỹ Lệ nhướn mày, trong đầu đã nhớ ra đây là đây là ai, lập tức hướng ánh mắt sắc lẹm về phía bàn cuối, sau đó đẩy kính lên nói rõ to:
“Trần Tiểu Niên, đứng dậy.
Thầy Từ gặp em có việc.”
Trần Tiểu Niên:...
Phải khen Trần Tiểu Niên một chút, vì lúc nào trên mặt cô cũng là vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm.
Nếu va phải Phí Nhi, bị giọng nói một phần mạnh mẽ chín mươi chín phần công lực nhắc tên có khi đã sợ đến chân tay bủn rủn.
Trần Tiểu Niên theo Từ Hiên ra khỏi lớp, nhưng ông không nói gì cả, chỉ phất tay ra hiệu bảo cô đi theo.
Vẻ mặt nghiêm trọng của lão Từ cùng nhanh chóng bị cô hiểu rõ.
Thật không ngờ lại điều tra được nhanh như vậy.
Khi tới gần phòng giáo viên, lão Từ đột ngột quay lại, nhắc nhở cô:
“Học sinh lần này là một trường hợp chúng tôi cũng không thể ngờ tới.
Gọi em tới đây chủ yếu để xác nhận, còn hình phạt, nhà trường nhất định sẽ hành động một cách công bằng.”
Nếu đó chỉ là một học sinh bình thường, Từ Hiên chắc chắn sẽ không cẩn thận dặn dò với cô như vậy.
Hẳn cũng là nhân vật nào đó tầm cỡ.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Niên lại cười hừ.
Trong ngôi trường này đào đâu ra được một người bình thường, không là cậu ấm cô chiêu thì cũng là con thương gia, quý tộc.
Sự xuất hiện lạc quẻ của người không cùng tầng lớp như cô mới là bất thường kia kìa.
Trần Tiểu Niên căn bản không hi vọng đòi được công bằng, quyền lợi chỉ thuộc về riêng mình cô.
Bởi cô chỉ là một con cá chép không có giá trị.
Thay vì đem cô và học sinh lớp mười hai cân đo đong đếm, cô chỉ muốn có được một cuộc sống bình thường, yên ổn.
“Em hiểu.”
“Vậy thì tốt.”
Từ ngoài phòng giáo viên Trần Tiểu Niên đã nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt.
Là cậu học sinh kia và thầy giáo của cậu ta.
“Em đã nói với thầy, chuyện lần này không liên quan đến em.”
“Em là người đăng mấy tấm ảnh kia lên, tài khoản kia cũng là của em, em còn cãi được sao?!”
“Em có biết việc làm của em đã liên lụy tới tôi như nào không? Tôi suýt thì mất cả công việc lẫn cơ hội thăng chức!”
“Gì cơ? Thầy định trở mặt với tôi? Thầy nuốt bao nhiêu tiền của nhà tôi, giờ còn dám nói tôi hại thầy bị kỉ luật!”
Màn tranh cãi này khiến lão Từ không nói nên lời.
Quá nhục nhã khi tự nhận mình là người đứng trên bục giảng.
Ông đen mặt, nghĩ tới việc bản thân phải làm việc với kẻ tham lam, không có đạo đức của người nhà giáo là sự kinh tởm trong lòng ông lại trỗi dậy.
Khó chịu hơn là ông phải kìm nén nỗi chán ghét này, ngồi xuống đàm thoại với hai người kia.
“Để em phải nhìn thấy mặt tối của nghề nhà giáo rồi.
Không cần để ý bọn họ, em cứ ngồi trước đi.”
Cũng may Trần Tiểu Niên cũng không bắt bẻ gì.
Vạn vật trên đời đều có mặt sáng và tối của nó, đơn giản là nó lựa chọn bên nào làm lẽ sống.
Hoặc sống dưới tự do và ánh nắng của bầu trời, hoặc chỉ có thể giam mình trong tiềm thức u tối, bẩn thỉu.
Cô lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình, chờ đợi Từ Hiên giải quyết màn đấu khẩu tẻ nhạt của hai thầy trò kia.
“Tôi nói rồi, việc này không liên quan tới tôi.”
“Nhà trường đã điều tra được địa chỉ IP là của em.
Em còn chối!?” Từ Hiên rất giận dữ trước thái độ của cậu học sinh này.
Ngay cả người vốn điềm tĩnh, kiên nhẫn như ông cũng không điều chỉnh được tâm trạng của mình, đủ để thấy sự xấc xược của cậu ta quá đáng tới mức nào.
Cậu học sinh kia hừ lạnh, hắn liếc mắt qua Trần Tiểu Niên lại nhìn tới Từ Hiên đang giơ nanh vuốt trước mặt mình, cười khinh thường:
“Ờ, mấy bức hình đó đúng là tôi đăng đấy nhưng thầy có biết là ai nhờ tôi đăng lên không?”
Trần Tiểu Niên nhướn mày.
Cô bán tín bán nghi nhìn hắn nhưng đáp lại chỉ là một điệu cười ngả ngớn.
“Em có ý gì?!”
Cậu học sinh cười hề hề, khiến người khác vô cùng bực bội, đôi mắt nheo lại chỉ còn một nửa, giọng điệu đầy sự châm biếm:
“Ý gì? Bình thường tôi vẫn thấy thầy bảo vệ cưng chiều học sinh của mình nhất, tưởng hiểu rõ bọn chúng nhất chứ!?”
Mặt Từ Hiên thoáng biến sắc, rất tức giận nhưng vẫn kiềm được, quát khẽ:
“Em đừng có ăn nói hàm hồ!”
“Làm sao tôi dám chứ! Giờ ai cũng biết KIK là tôi rồi, tôi nói dối thì có ích gì.
Cùng lắm thì bị phạt thêm vài ngàn tệ, cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Không sai, tuy nhà trường làm căng vụ việc lần này nhưng mức xử phạt cũng chỉ dừng ở hình thức cảnh cáo.
Đằng sau cậu học sinh này không chỉ có thành tích tốt mà còn treo trên lưng gia thế không nhỏ.
Nhưng đó chỉ là lẽ dĩ nhiên nếu không có bàn tay của Lục gia nhúm tay vào.
Không ai biết Lục gia, hay chính xác hơn là Lục Thời đang nghĩ gì, nhưng lời nói của anh chính là kim cương, là gánh nặng,