Trần Tiểu Niên dọn ra khỏi kí túc xá.
Thông tin vừa được truyền ra chưa biết có chính xác hay không nhưng đã có người cất tiếng cười ngạo mạn.
Có người nói cô đã bị đuổi học, rời đi là đúng rồi.
Có người nói cô nhục nhã quá nên mới phải trốn đi.
Thật sự như vậy?!
...
Từ khi bài viết kia được đăng tải, mỗi lần trở về kí túc xá thứ chào mừng cô là bao ánh mắt ‘thân thương’ ‘trìu mến’ của tất cả mọi người.
Cảm động tới mức hàng đêm đều có những chuyên mục đập cửa làm phiền giấc ngủ, hay là những chiếc hộp rỗng có những con dao tem giấu kín.
Dưới những ánh mắt chán ghét ấy, Trần Tiểu Niên bình thản cười nhạt.
Bọn họ làm như này thì có ích gì? Đe dọa để cô mong chóng cút đi?!
Nói thật, nếu có thể rời đi thì cô đã cuốn gói ngay lập tức rồi chứ không đợi họ đem quà đến chúc mừng đâu.
Đáng tiếc, cô không có cơ hội đó.
Trần Tiểu Niên đứng giữa thang máy lồng kính, nhìn khung cảnh chầm chậm xuống dần.
Chuông báo vang lên, dòng người phía trước nối tiếp nhau trở về chỗ làm việc, tuần tự tới mức khiến người khác sợ hãi.
So với lần cuối cô tới đây, hoàn toàn không có chút khác biệt gì.
Bọn họ làm việc như những con rối dưới tay Trần Ngọc Lan, ngày đêm, không ngừng nghỉ, không mệt mỏi, cuối cùng cũng chỉ vì hai chữ tiền tài- tham vọng.
Thang máy chạy thẳng xuống, ánh nắng ban mai mỏng mang lấp lánh trên tấm thủy tinh, hắt lên gương mặt Trần Tiểu Niên.
Hình bóng mờ mờ ảo ảo trên tấm gương khiến cô lạ lẫm không tả xiết.
Chính cô, ngày ngày cũng đeo lên mình một chiếc mặt nạ, lâu ngày, ngay cả cô cũng chẳng thể phân biệt nổi đâu mới là con người thật của mình.
Cô thắc mắc, liệu những ngày tháng như này sẽ kéo dài tới bao lâu?
Cô gái mím môi cười, lạnh tới mức khiến người ta sợ hãi, cũng lạnh tới mức khiến người khác phải đau lòng.
Không gian thang máy có chút căng thẳng.
Kỷ Vỹ vẫn trước sau như một, yên lặng theo dõi Trần Tiểu Niên.
Ánh mắt anh ta trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Y cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được hành động của Trần Ngọc Lan.
Đây là người phụ nữ đầu tiên khiến anh ta phải kính nể và ngưỡng mộ.
Cô ta có thể vì bản thân mà làm tất cả mọi thứ, kể cả việc dùng người khác làm bàn đạp để tiến tới danh vọng.
Nhưng sự quỷ quyệt ấy thực sự đã thuyết phục được anh ta, khiến Kỷ Vỹ cam tâm tình nguyện để Trần Ngọc Lan lợi dụng.
Nhưng lần này...
Liệu để Trần Tiểu Niên đến đây làm việc có phải một quyết định đúng đắn không!?
...
Thang máy dừng lại ở tầng 8, Trần Tiểu Niên cùng Kỷ Vỹ vừa bước ra, kết quả bao ánh mắt soi moi của tất cả nhân viên liền đổ dồn vào hai người.
Kỷ Vỹ là trợ lí của Trần Ngọc Lan, tuy chỉ là chức vụ nhỏ nhoi bên cạnh dì ta nhưng tiếng nói lại vô cùng lớn.
Nhìn thấy cái trừng mắt cảnh cáo của y, các nhân viên sợ hãi cúi đầu, vội vàng tập trung làm việc.
Cô theo Kỷ Vỹ tới phòng làm việc của Trần Ngọc Lan.
Chưa kịp mở được nửa cửa phòng đã nghe thấy tiếng nổi đóa của người phụ nữ kia vang bên trong:
“Đầu tư vào công ty chứng khoán sắp phá sản, đầu óc cô có vấn đề à!? Hay não đem đi nấu rồi? M* nó, mỗi việc kí kết hợp đồng cũng không làm xong.”
“Các người đến công ty chỉ để trang trí thôi đúng không?”
“Trần...Trần tổng, việc lần này tôi thực sự không nghĩ đến tôi...” Trước cơn thịnh nộ của Trần Ngọc Lan, nhân viên nữ kia sợ đến run cả tay chân.
Dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Ai trong công ty mà chẳng biết Trần Ngọc Lan điên tiết lên thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
Trần Ngọc Lan không kìm nổi cơn giận, khi thì quát mắng, còn tiện tay ném cả xấp giấy tờ lên người cô gái tội nghiệp.
“Ra ngoài, không làm được hẳn hoi thì mau chóng cút khỏi công ty.”
“Tôi..tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ làm lại ngay thưa Trần tổng.”
Cô gái kinh hãi ngồi thụp xuống, cuống quýt nhặt lại mấy tờ giấy vừa bộn trên đất, sau đó chạy ào ra ngoài.
Chứng kiến một màn này, Trần Tiểu Niên chỉ biết lặng câm.
Người phụ nữ này chưa bao giờ khiến người khác thất vọng về sự độc ác và nhẫn tâm của mình.
Cô gái kia nhìn qua còn rất trẻ, phạm sai lầm vốn lẽ thường, dù vậy Trần Ngọc Lan vẫn không giữ cho mình chút gì được gọi là thương tiếc, bao nhiêu giận dữ bực dọc đều cuốn theo cơn thịnh nộ, ào ạt trút lên như bão táp.
Nhìn thấy Trần Tiểu Niên, cơn giận của dì ta có vẻ nguôi ngoai phần nào, gương mặt vẫn tỏ rõ bực bội nhưng chỉ hừ lạnh:
“Tới rồi à!?”
“Nghe nói dạo này cô gặp rất nhiều chuyện thú vị.”
“Tôi cảm thấy công việc của dì còn phong phú hơn cuộc sống của tôi nhiều.”
Trần Ngọc Lan nhướn mày nhìn cô.
Xưa nay, cô ta chưa từng nghi ngờ khả năng quan sát và con mắt nhìn người của mình.
Cô ta còn nhớ, Trần Tiểu Niên của trước kia chỉ là một kẻ ăn chơi sa đọa, luôn cho mình là nhất, kiêu căng ngạo mạn.
Khi ấy, ai gặp cô cũng đều chán ghét, hẩy mũi khinh thường.
Nhưng thoắt cái, phong thái của Trần Tiểu Niên đã hoàn toàn thay đổi.
Chiếc bình hoa mĩ lệ chỉ dùng để trang trí ngày nào đã trở thành một thanh kiếm sắc bén khiến đối thủ kinh hồn bạt vía, từng cừ chỉ hành động đều toát ra sự tinh tường như ưng như sói, phong cách hành sự quyết liệt chém đâu trúng đó.
Trần Tiểu Niên khiến cô ta bất ngờ, cũng khiến nỗi e ngại trong lòng Trần Ngọc Lan sinh sôi nảy nở.
Cảm giác như bị đâm sau lưng thật không dễ chịu chút nào.
“Chậc, rất cảm ơn cô vì đã quan tâm sâu sắc đến người dì hờ này.”
"Tuy rất bất mãn với thái độ làm việc của cô nhưng hiệu quả được hơn lũ vô dụng ngoài kia nên tôi miễn bàn."
“...”
“Dì gọi tôi đến đây chỉ để nói mấy lời nhàm chán này?!”
Trần Ngọc Lan liếc mắt nhìn Kỷ Vỹ.
Anh ta lập tức hiểu ý, xin phép ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Trần Tiểu Niên và Trần Ngọc Lan.
Đột nhiên cô ta hỏi:
“Cô có biết dạo này Trần Gia Hưng đang mở rộng đầu tư vào công ty bất động sản AA?!”
Vừa dứt lời dì ta liền cầm lấy điều khiển từ xa bật màn hình ti vi ngay cạnh đó lên.
Hình ảnh kinh hoàng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng khiếp đảm không nói nên lời.
Mặt Trần Tiểu Niên biến sắc.
Đoạn video không có bất cứ giọng nói nào, chỉ có những đoạn phim ngắn cùng những hình ảnh vụn vặt.
Một đám đàn ông không rõ tuổi tác chém giết nhau để