“Tên.”
“Đào Uyên.”
“Tuổi.”
“Mười tám.”
Đào Uyên tỉnh bơ đáp, phát hiện bác sĩ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm.
“Có gì sai hả?” Đào Uyên mê mang.
“Cậu hai mươi tám tuổi.” Bác sĩ nhìn vào tuổi tác trên bệnh án, nghiêm túc sửa lại.
“Không thể nào, hôm qua tôi mới tra kết quả thi đại học xong mà! Cỡ 250 điểm!”
Đào Uyên nói, “Mấy người đừng có gạt tôi! Tôi còn phải chuẩn bị vào đại học nữa!”
“250 điểm sao có thể lên đại học được?” Bác sĩ nhịn không được nói.
“Nói ra anh không tin đâu” Đào Uyên vui vẻ: “Chừng này điểm đúng là không thể lên đại học được, nhưng ba tôi có tiền, đã móc nối quan hệ xong rồi, tôi chỉ cần báo danh thôi!”
“……”
Đào Uyên trải qua một phen trao đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Chuyện là thế này, một tiểu minh tinh từng có gia cảnh phú quý, đáng tiếc năm nhất đại học ba làm ăn phá sản, chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự