Đào Uyên bị thương tay trái, rất nghiêm trọng, phải treo thạch cao.
Cậu cứng đầu không chịu tin, lấy di động ra, ơ? Mới mười năm, di động đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ánh vàng rực rỡ, sáng long lanh, phối hợp với màn hình lớn, thật thú vị.
Đào Uyên vẫn không tin nổi bản thân là thằng đần kia. Cậu chọt vào từng biểu tượng, sờ mó nửa ngày, mở khóa một cái ứng dụng gọi là Weibo. Quá trời! Thế mà có mấy trăm vạn fan! Xem ra cái mông này bán không uổng nha! Đào Uyên vui sướng mở ra, lập tức bị các tag bao phủ khắp nơi.
Cậu vừa chọt vào, mặt tức thì đen thùi.
Toàn mắng cậu!
Có mắng phim mới ra của cậu quá nát, có mắng cậu lên tạp kỹ đùa giỡn đại bài, có mắng cậu không biết xấu hổ bán mông! Ây da, còn rất hăng hái! Chửi người là “chuyên ngành” của cậu, lập tức chửi lại họ, trong lúc nhất thời anti và chính chủ đều y hệt nhau, ô ngôn uế ngữ hay công kích cá nhân đều tuôn ra hết.
【 Tài khoản của bạn bị tố cáo quá nhiều lần, căn cứ vào các quy định liên quan đến 《 Hiệp nghị sử dụng Weibo 》 và 《 Weibo quy ước cộng đồng ( được thử), tiến hành khoá acc để xử lý. 】
Meo, còn tố cáo! Có ấu trĩ quá không!
Đào Uyên xoa tay,