Chương 22 - Ấu trĩ.
Kiêu ngạo là ngây thơ, ấu trĩ là ngu ngốc. Nếu năm ấy tôi không kiêu ngạo, không ấu trĩ; không ngây thơ, không ngu ngốc thì có lẽ chúng ta đã rẽ sang một hướng rất khác rồi. Tất cả chúng ta.
Tại tòa cao ốc cách nhà Thanh Hoa mười cây số, trong một căn hộ sang trọng được lấp đầy bởi ánh đèn vàng mộng mơ, âm thanh du dương phát ra từ dàn loa hiện đại trong veo như tiếng suối, dịu dàng len lỏi nơi từng kẽ tâm hồn. Trên bộ ghế sofa đen nhánh, một cô gái ngồi ngửa đầu, tư thế thả lỏng trông lại không hề tự nhiên, mắt lim dim, hàng mi thi thoảng khẽ rung động.
Tiếng bấm mật mã vang lên, sau đó cạch một cái, tiếng cửa mở, kèm theo sau đó là âm thanh cởi giày. Mặc dù đã vặn loa âm lượng lớn, song cô gái ngồi trên ghế vẫn có thể nghe thấy rõ từng chuyển động của người ngoài kia. Không bỏ qua bất kỳ tiếng động gì dường như đã trở thành bản năng của cô rồi.
"Mới từ phòng khám về à?" Cô gái nọ bước vào, đi lướt qua ghế sofa, mở tủ lạnh tìm nước uống.
"Vâng." Cô gái trên ghế mắt vẫn nhắm, miệng mấp máy trả lời, "Người ta bảo về nhà chăm nghe nhạc, em mua một xấp kia kìa, chị có thể lựa thử vài đĩa, hình như đúng là có dễ chịu hơn thật."
"Chốc nữa chị có cái hẹn ăn tối, chắc tắm rửa rồi đi luôn đây." Cô gái nọ đứng nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng dặn dò, "Không có chị ở nhà cũng đừng quên ăn uống tử tế."
"Chị Thư này." Chợt cô gái ngồi trên ghế mở mắt ra, khẽ gọi.
"Hmm? Sao thế?"
"Nếu em muốn hủy bỏ hết thảy, chị có thấy em ngu ngốc không?"
Thư trầm mặc đặt chai nước trên tay vào tủ lạnh, sau đó rảo bước tiến về phía người kia. Đợi đến lúc ngồi bên người ta, cô mới lấy tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn đối phương, đáp, "Đều tùy thuộc vào quyết định của em thôi. Em làm gì chị cũng sẽ đồng tình ủng hộ."
"Em biết chị hiểu em." Cô gái lắc đầu, "Mọi thứ em có đều do tập đoàn cho, nhưng mọi thứ em mất cũng là vì nó. Em mất nhiều thứ, đánh đổi lấy những thứ em có hiện tại đây. Chị thấy chúng có xứng đáng không?"
"Em có nói những điều này tại phòng khám không?" Đột nhiên Thư hỏi ngược lại.
"Có."
"Vậy bác sĩ bảo gì?"
"Nói đấy là lẽ tự nhiên. Em cũng nghĩ, nếu không có tập đoàn, chính em cũng không sống được một cuộc đời dư dả, có nhà, có xe, được hưởng một nền giáo dục tốt." Cô gái thả người xuống đống gối ôm, hai tay nâng lên che đi gương mặt, "Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể."
"Không ai thay đổi được quá khứ..." Thư trầm ngâm một lúc, sau đó đưa tay nắm lấy một tay vừa mới buông thõng xuống của đối phương, ủ nó bằng độ ấm của mình, "Nếu có thể, hãy quên hết những chuyện khiến em sầu muộn đi. Mọi chuyện đã qua hết rồi."
Lời cô cứ như lời ru, dần dà đưa người kia vào giấc ngủ. Tiếng nhạc vẫn vang bên tai, không biết bao giờ mới kết thúc. Trong cơn mơ, nhất định cô gái nhỏ này sẽ được bình an.
Song, cũng chỉ trong mơ mà thôi.
*
Trời đổ mưa. Mưa rơi nặng hạt, giăng kín bầu trời như lớp màng tơ trắng xóa. Âm thanh giọt nước vỡ tan tạo nên cảm giác thanh mát tản mạn trên da thịt. Thanh Hoa tìm được ống đựng ô bên cây treo quần áo, thế nhưng trong phút chốc động tác trên tay lại ngừng lại.
Trong ống có hai chiếc ô, một chiếc màu đen dạo gần đây Thanh Hoa vẫn hay dùng, chiếc còn lại trông cực kỳ sặc sỡ, có điều màu sắc dường như đã phai nhạt theo năm tháng, bất kể chủ nhân của nó có dùng đến hay không.
Thanh Hoa nhìn chằm chằm chiếc ô đa sắc một hồi mới đưa tay rút ra khỏi ống. Đắn đo thêm một hồi nữa, cô mới ấn nút. Tán ô lập tức xòe rộng, để lộ một bức tranh được tô vẽ ở trên lớp giấy dù phía bên trong. Nét vẽ rất nguệch ngoạc, giống như tranh do trẻ con vẽ vậy. Trong hình, hai đứa trẻ sánh vai nhau, áo trắng khăn quàng đỏ, cặp xách đỡ trên đầu tránh cơn mưa lai rai.
Thanh Hoa xoay cán ô hai vòng, mỉm cười thích thú không nỡ rời tay. Nghĩ ngợi thêm một chút nữa, cô mới quyết định đóng ô lại, sau đó đặt vào trong ống đựng. Quay người, Thanh Hoa tìm về cửa phòng khách, ngó đầu vào gọi, "Diệp An, thấy ô rồi, đi thôi."
Diệp An đang ngồi dùng điện thoại trên sofa, nghe thấy thế mới nghiêng đầu đáp, "Được được, ra ngay đây."
Trời đột nhiên đổ mưa khiến Diệp An cảm thấy rất ngại ra khỏi nhà, có điều đã hẹn trước với người ta, lại có dính líu thêm cả công việc nữa, hủy kèo thì sẽ mất hay. Dù sao mình cũng được người khác đưa đón, chút mưa này ngại gì chứ? Diệp An tự đốc thúc bản thân như vậy đấy.
Đợi đến lúc ra tới cửa, thấy Thanh Hoa đang xỏ giày, Diệp An mới hỏi, "Ơ ô đâu?"
"À, quên mất. Ống đựng ô ở ngay bên cây treo quần áo ấy, nó nằm đằng sau nên hơi khuất, cậu nhìn là sẽ thấy." Thanh Hoa đầu không ngoảnh lại, trả lời.
"Ừ rồi." Diệp An gật gù rồi bước về phía cây treo quần áo ngay đằng kia. Cô trông thấy có hai chiếc ô đang ở trong ống, não bộ cũng không nghĩ nhiều, lập tức rút chiếc màu đen.
Thời điểm Thanh Hoa đi giày xong đứng dậy, xoay người lại đối diện với Diệp An, chẳng hiểu sao Diệp An lại có cảm giác Thanh Hoa rất buồn bã. Đương nhiên, đó có thể chỉ là ảo giác mà thôi, bởi lẽ Thanh Hoa nhanh chóng mỉm cười duỗi tay về phía cô, nhận lấy ô sau đó đi ra ngoài trước. Diệp An lẳng lặng theo sau, thầm nhủ dường như mình đã lại làm đối phương tổn thương rồi thì phải.
Nhưng vì sao?
Câu hỏi ấy đeo bám Diệp An suốt quãng đường. Nhìn ra bên ngoài cửa kính, Diệp An chẳng thấy gì ngoài những mảng mờ nhòe do nước mưa. Ánh đèn đêm từ xa vọng lại thành những đốm vàng lung linh, cùng cả cái bóng lướt qua của những phương tiện xung quanh nữa, tất cả đều khiến cô cảm nhận được nhịp sống sôi động của thành phố cả vào những ngày mưa. Đáng lẽ dưới tiết trời như thế này, cô và Thanh Hoa có thể bàn luận một chút chủ đề hợp thời xoa dịu lòng người, thế nhưng bọn họ lại chẳng ai nói một lời nào hết, bầu không khí trong xe nhất thời trở nên vô cùng tù túng.
"Mấy giờ rồi nhỉ?" Chợt Diệp An phá vỡ sự im lặng.
Thanh Hoa đưa tay ấn nút, màn hình lập tức hiển thị đồng hồ, "Mười lăm phút nữa mới tới hẹn, không sao, không trễ đâu."
"Chị Thư là người rất tuân thủ giờ giấc, nhớ những buổi hẹn trước tớ đều thấy chị ấy đến bệnh viện trước cả giờ hẹn." Diệp An cười cười, "Làm tớ liên tưởng đến cậu. Cậu cũng là một người rất đúng giờ, trước kia chẳng bao giờ để tớ phải đợi hết."
"Đều là chúng ta đợi Trúc Thanh, cậu ta mới là chúa trễ nải." Thanh Hoa khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, "Có lần muộn đến cả tiếng, báo hại buổi hẹn kết thúc không tốt đẹp."
"Cậu và Trúc Thanh đến bây giờ vẫn còn rất thân thiết nhỉ." Diệp An đưa ra một lời nhận xét vô thưởng vô phạt, vốn vẫn không nghĩ nhiều, tự dưng Thanh Hoa lại đáp, "Cậu ấy là người bạn thân nhất của tớ."
Tức thì Diệp An giật mình sửng sốt, miệng nhanh hơn não quay sang hỏi, "Thế còn tớ thì sao?"
Thanh Hoa như cũng nhận ra mình vừa lỡ miệng, có chút bất an liếc sang nhìn người ngồi ghế phó lái, song chỉ một lát, cô lại chăm chú điều khiển vô lăng, "Cậu thì khác."
"Khác là sao?" Diệp An nhướng mày, nhưng cô lập tức nghĩ ra cái phương diện khác mà Thanh Hoa đang đề cập đến là gì.
"Tớ thích cậu. Nhưng vì cậu coi tớ là bạn thân cậu, cho nên luôn có thể từ chối tớ. Đó cũng là lí do nhiều năm về trước tớ dứt khoát cắt đứt hoàn toàn." Giọng điệu Thanh Hoa trầm bổng như kẻ đọc thơ, cứ thế khiến cho Diệp An muốn nổi giận cũng không giận nổi, "Rất ấu trĩ, phải không? Tớ cũng biết vậy. Tớ rời bỏ cậu, một phần có lẽ là do giận dỗi, một phần... chỉ đơn giản là tớ muốn cho mình một cơ hội để theo đuổi cậu, không còn với danh nghĩa bạn thân nhất nữa. Cuối cùng lại để đánh mất hết thảy."
"Đúng là rất ấu trĩ." Diệp An chống tay lên cửa sổ, nhẹ đáp.
"Vậy nên thật may mắn, khi bây giờ trưởng thành hơn rồi vẫn có thể có cậu ở bên." Thanh Hoa mỉm cười, "Còn cầu gì hơn chứ."
--------------------
"Ấu trĩ!"
Người bên kia mặt kính tức giận đến nổi cả gân xanh, ông trợn mắt nhìn Thanh Hoa, cảm tưởng như có thể xuyên thấu qua lớp da thịt để bóc trần từng suy nghĩ của con gái mình. Thanh Hoa vẫn lặng im như thế, vẻ mặt không hàm chứa bất kỳ biểu cảm gì.
Từ bao giờ con gái tôi lại giống một khúc gỗ như vậy? Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể quên được nó từng là một đứa trẻ thế nào.
Một đứa nhóc như Thanh Hoa, ngay từ khi con bé tập nói bi bô, ông đã lập tức hằng tưởng tượng về ngày mà nó trưởng thành. Con gái ông nhất định sẽ rất xinh, như mẹ nó vậy; không những thế, tính cách chắc chắn sẽ vô cùng năng động hoạt bát, thời thời khắc khắc luôn nở nụ cười, y chang vợ ông vậy!
Có điều, từ bao giờ con bé lại như một bản sao của chính ông?
Hình như... là từ khi vợ ông không còn nữa. Không còn tấm gương đi trước dẫn đường chỉ lối, con bé chỉ còn lại mình ông làm chỗ dựa.
Vậy tính cách con bé như bây giờ là do ông?
Thanh Sơn đưa tay dụi mắt, cảm giác sinh mệnh đầy rẫy thất bại. Sự nghiệp: hỏng rồi, đó là toàn bộ công sức gần như cả cuộc đời của ông, thế mà cứ vậy tan thành mây khói. Còn gia đình - thứ mà ông đã hờ hững biết bao lâu lại luôn âm thầm ở bên, thật sự... rất thất bại.
Không có tình yêu nâng đỡ, ông cảm thấy mình thất bại toàn tập.
"Rất ấu trĩ!" Ông lẩm bẩm một lần nữa.
"Con chỉ muốn bố ra sớm hơn một chút, ở trong đây chẳng tốt đẹp gì." Cuối cùng Thanh Hoa cũng chịu mở miệng.
"Bán nhà rồi, sau này định ở đâu?" Ông lại cảm giác suy sụp hơn.
"Con dự định sống ở Ngã Tư Hoa, chúng ta không cần ngôi nhà đó nữa." Con gái ông lắc đầu, "Năm nay con ra trường, đợi đến khi bố ra tù trước thời hạn, nhất định con có thể chăm lo cho bố."
"Ở đây bố rất khỏe, tâm trí có thể thanh tĩnh. Giờ ra ngoài kia, biết phải làm gì." Thanh Sơn khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác. Thất bại ở quá khứ đã ăn