Chương 23 - Happy Ending.
Không biết có phải vận khí ảnh hưởng đến cả game mình chơi hay không mà tôi thường xuyên chọn mua phải những trò chơi mà trong đó, route childhood friends có kết cục hoặc OE, hoặc vô cùng bi thảm?
"Trưởng phòng sáng tạo của tập đoàn Z sao?"
Chị Thư ngạc nhiên. Điểm hẹn là một quán hải sản trong trung tâm thương mại, bọn họ ngồi hàn huyên với nhau gần tiếng đồng hồ, thức ăn đã vơi được phân nửa, chủ yếu toàn là Diệp An và chị Thư nói, Thanh Hoa ngồi một bên, thi thoảng đóng góp vài câu, còn không thì hoạt động tích cực nhất chính là bóc tôm cho mọi người. Đĩa tôm đã bóc vỏ cứ thế ngày càng đầy.
"Thú thực với chị, em đang muốn tìm cơ hội để phỏng vấn trực tiếp chị Mai Anh, liệu chị có thể sắp xếp đàm phán giùm em được không?" Diệp An nghiêm túc đề nghị.
"Hmm, cái này phải đợi chị hỏi ý kiến cô ấy đã nhé." Chị Thư đắn đo chốc lát mới chậm rãi trả lời.
"Không sao, là em nhờ vả chị mà, có gì chị cứ nhắn tin hoặc gọi điện cho em." Diệp An nâng ly nước cam của mình lên, nhẹ chạm ly của Thư, "Chị Thư à, em cực kỳ khâm phục tác phong làm việc nhạy bén của chị, với cả kiến thức thường thức của chị nữa. Nếu có thể thỉnh thoảng đi ăn với chị thế này, em rất vui."
"Chị cũng vậy." Chị Thư nhoẻn miệng cười, sau đó cũng nhấp một ngụm nước trái cây, hành động của Thanh Hoa nãy giờ cô đều thu vào mắt, giờ mới nhận xét, "Bạn của em là một người rất tỉ mẩn, cũng rất săn sóc."
Diệp An ngạc nhiên, sau đó đi ra từ trong vô thức để ý đến nãy giờ tôm mình ăn đều là tôm đã được bóc sẵn vỏ đặt trên đĩa, không những vậy số lượng tôm đang chờ mình ăn cũng còn xếp thành một hàng dài nằm kia. "Thói quen của em thôi." Thanh Hoa thấy ánh mắt cả hai đều đổ lên người mình, vội nói, "Không phải do quá buồn chán hay gì đâu."
Chị Thư bật cười thành tiếng, cảm giác đối phương đem lại rất nhẹ nhàng, cứ như dòng suối mát ẩn trong thung lũng, nếu không len lỏi kiên trì thì tuyệt đối sẽ không thể phát hiện nó được. Khác hẳn với ai kia, chị bắt đầu hình dung, hai người bọn họ quả thật rất khác biệt. Điểm chung duy nhất - chị nhìn về phía Diệp An đang thì thầm to nhỏ với người ngồi bên cạnh - đều là cùng thích cô bé này.
Thích rất lâu, thích rất âm ỉ.
"Tình cờ quá! Lại gặp mọi người ở đây!"
Đột nhiên một thanh âm vang lên khiến cả ba đều giật mình sửng sốt. Thanh Hoa cảm tưởng như giọng nói đó đang vang lên ngay trên đầu mình, cứ như sấm chớp giữa trời quang, nhất thời bả vai cứng nhắc, không thể quay đầu lại ngoái nhìn. Diệp An thì chỉ thấy hơi quen quen, đợi đến lúc trông thấy gương mặt kia thì cũng khó có thể diễn tả cảm xúc. "Chị là... chị Nga?" Diệp An thầm cảm thán, mới trưa chiều còn nhắc đến chị ta, thế mà đến tối hiện hình luôn, không phải thiêng quá đó chứ.
"Diệp An vẫn còn nhớ chị cơ à." Nga tỏ ra vui vẻ, ánh mắt liếc nhìn Thanh Hoa rất có thâm ý, vòng một vòng tiến đến ngồi bên cạnh Thư, "Không ngờ lại gặp mọi người ở đây. Hôm nay vốn tưởng là phải ngồi ăn một mình, ngoài kia trời thì đang mưa."
"Chị Thư quen biết chị Nga sao?" Diệp An hỏi.
"Cũng... có thể coi như vậy." Thư liếc mắt nhìn Nga, "Qua một vài mối quan hệ thôi."
"Đúng, là MỘT VÀI mối quan hệ." Nga cười, cảm giác nhấn mạnh cũng chứa đầy ẩn ý, bất giác khiến mọi người trên bàn đều hoang mang. "Nhưng hình như đến không đúng lúc lắm, mọi người đã sắp ăn xong cả rồi. Hay thế này đi, giờ chúng ta qua bên kia cà phê nhé, lần này coi như tôi chiêu đãi mọi người, lâu lắm mới có thể gặp lại bạn cũ."
"Hay là thôi đi." Chị Thư lại là người đầu tiên từ chối, "Ăn nhiều cũng hơi đầy bụng rồi, với cả ở nhà tôi còn có đứa em, sợ không có tôi nó sẽ không ăn uống tử tế."
"Chị Thư đang ở cùng với em ạ?" Diệp An quan tâm hỏi han, hoàn toàn không ngờ câu hỏi của cô lại khiến cả ba mỗi người đều ngổn ngang một loại tâm trạng riêng.
"Em gái chị cũng lớn tướng rồi, đừng quan tâm nó như trẻ con thế chứ." Nga cười tươi rạng rỡ, "Em vừa từ nhà chị đến đây, em chị thì tốt rồi, ngủ một giấc đầy mới chịu bò dậy, xong lại cáu kỉnh đuổi em đi."
Diệp An hơi ngạc nhiên, qua cách nói chuyện kia, thế nào cũng cảm thấy hình như hai người rất thân thiết? Thậm chí còn qua lại nhà nhau kìa. Ngã Tư Hoa nhỏ vậy thật sao, đi đâu cũng thấy những mối quan hệ đan xen vào nhau như mạng nhện, người và người đều quen biết hết cả.
Chị Thư nhẹ lắc đầu từ chối cho ý kiến, Diệp An biết ý cũng trao đổi vài câu tạo cơ hội cho chị có thể về, trước đó còn nhắc khéo lại vụ phỏng vấn. Chị Thư bảo cô đợi tin của chị, nói chung để chị Thư lo thì cô vô cùng an tâm. Trước đó bọn họ còn giành nhau thanh toán, cuối cùng vẫn là Thanh Hoa nhanh tay, đứng dậy quẹt thẻ khiến chị Thư chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
"Giờ còn hai đứa ở đây..." Nga khoanh tay lại, ngả lưng ra đằng sau, nhìn một lượt hai người ngồi đối diện, "Có muốn đi uống nước với chị không? Nể mặt chị chút chứ nhỉ."
Diệp An nhìn Thanh Hoa trưng cầu dân ý, bởi lẽ dù cho ngày trước cũng thường hay thấy Hướng Hòa trao đổi với chị Nga, song hai người thật sự rất ít tiếp xúc. Diệp An chỉ biết loáng thoáng kia là một người không dễ chọc, mà theo như Hướng Hòa - tính cách còn có chút xấu.
"Sợ là không được rồi." Thanh Hoa lập tức lắc đầu từ chối, "Chúng ta không có nhiều chuyện để hàn huyên với nhau như thế."
"Em có chắc là không có gì để nói với chị không." Nga cười cong mắt, vẻ mặt vô cùng thoải mái, "Vậy mà chị cứ ngỡ giữa chúng mình có nhiều chuyện đáng để tâm sự, giãi bày lắm cơ."
Diệp An hơi nhướng mày, hết nhìn Thanh Hoa lại nhìn đến người ngồi đối diện, nhất thời có chút hiểu được tình trạng hiện tại. Cô chậm rãi đứng dậy, với lấy túi xách, cười, "Mà hình như giờ em mới nhớ là bọn em có việc gấp thật. Ban nãy trời mưa bọn em hấp tấp, đãng trí để quên vài thứ ở tầng siêu thị, giờ mới nhớ ra. Không quay lại sớm sợ họ không giữ cho mình mất."
"Lí do vậy mà Diệp An cũng nghĩ ra được." Nga lại không chút nể tình, song biểu cảm gương mặt vẫn thản nhiên như trước, ngửa đầu lên nhìn cô, "Em bạo dạn hơn năm xưa nhiều rồi nhỉ."
"Đã rất lâu chúng ta không gặp nhau rồi, đương nhiên ai cũng sẽ phải đổi thay." Diệp An cười mà như không, kéo lấy tay Thanh Hoa, "Đi thôi."
Đúng, đúng là thời gian sẽ uốn nắn chúng ta đi theo một con đường nào đó mà trước kia chẳng thể nào ngờ đến - Nga dõi theo bóng lưng hai người rời khỏi quán ăn. Mất một lúc cô mới đủng đỉnh đứng dậy, đi về phía quán cà phê cùng tầng ban nãy còn rủ mọi người vào, ngồi ở một vị trí có tầm nhìn bao quát rộng, thản nhiên lấy điện thoại ra, ngón tay như lướt trên màn hình.
Sau khi đã thực hiện được ý đồ của mình, Nga sảng khoái gọi thức uống rồi khoanh tay hướng ánh mắt ra bên ngoài, thích ý ngắm làn mưa. Kết quả sẽ như mình mong đợi chứ?
Mười lăm phút, vẫn còn quá sớm. Nửa tiếng, không vội. Một giờ đồng hồ trôi qua, vài người đã nối đuôi nhau rời khỏi quán. Nga bình chân như vại, tiếp tục gọi thêm một tách cà phê rồi dựa lưng vào ghế. Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, thật là một cơn mưa kỳ lạ.
Đợi đến khi phục vụ bưng đồ đến, Nga mới quay mặt lại, trông thấy phía đằng sau em nhân viên kia có một người đang đứng, tựa hồ cũng vừa mới tới thôi.
Cô lập tức nở nụ cười.
"Cuối cùng cũng xuất hiện." Nga đứng dậy, lướt qua em nhân viên, đi đến trước mặt người nọ. Chỉ trong chớp mắt, cô đã nâng tay, tát mạnh vào má đối phương.
Thanh Hoa mở to mắt khó có thể tin nổi, mặt lệch sang một bên. Những vị khách còn sót lại cùng nhân viên, nhất là nhân viên phục vụ đứng ngay ở đó đồng loạt kinh ngạc, nhất thời dè chừng quan sát dõi theo bọn họ, đề phòng phát sinh xung đột khó cứu vãn.
"Rốt cuộc chị bị gì thế." Thanh Hoa lại trở về với vẻ bình tĩnh, duy chỉ có hàng lông mày khẽ nhíu, nhìn thẳng vào mắt Nga. Ánh mắt Thanh Hoa sâu thăm thẳm, lần nào được chúng chuyên chú để tâm cũng khiến Nga cảm thấy đắc chí vô cùng.
"Không phải chính em từng bảo sao, rằng nếu sau này chúng ta còn gặp lại, gặp một lần, em sẽ tát chị một lần." Nga khoanh tay, đặt trước ngực, khóe miệng chưa từng hạ xuống, "Lần này chị ra tay trước, một là muốn nhắc nhở lại chính lời em từng nói, hai là nếu em vẫn nhớ, em nghĩ chị sẽ để yên cho em tát chị hay sao?"
"Chưa từng hiểu nổi chị." Thanh Hoa nhẹ lắc đầu, sau đó ngồi xuống.
"Còn chị lại rất hiểu em." Nga ngồi xuống phía đối diện Thanh Hoa, "Thế nên chị mới ở đây để cảnh tỉnh em."
Thanh Hoa chọn bừa một thức uống trên thực đơn với phục vụ rồi nhướng mày, "Cảnh tỉnh tôi?"
"Em không cảm thấy, sau bao nhiêu lâu cuối cùng rồi chúng ta cũng gặp lại nhau đại biểu cho điều gì ư?" Nga với tay nhấp một ngụm nhỏ nước lọc.
Thanh Hoa trầm tư, có vẻ như không hề có ý định trả lời.
"Câu chuyện dang dở năm xưa nay đã lại tiếp diễn rồi. Vở kịch còn chưa hạ màn, bao giờ em mới chịu để lộ bản chất thật của mình đây?"
"Đúng là đạo diễn, có thể dễ dàng mở miệng nói những lời thoại bất bình thường như vậy." Thanh Hoa đáp.
"Ồ, hóa ra em vẫn quan tâm đến công việc của chị." Dường như Nga trở nên cao hứng, khóe miệng lại càng cong hơn. "Em đúng là biết nhiều đấy, Thanh Hoa."
Biết càng nhiều thì gánh nặng càng nhiều - lời nói của Nga luôn có thể dễ dàng chọc đến những điểm yếu mềm nhất trong Thanh Hoa, khiến Thanh Hoa cảm thấy vừa mỉa mai, lại vừa đau khổ dằn vặt. "Chuyện biết về chị chỉ là tình cờ thôi, chị nổi tiếng, không muốn biết cũng khó."
"Thì đó chính là mục đích của chị mà." Nga đang chăm chú nhìn Thanh Hoa, bỗng dưng nâng tầm mắt lên, ý cười càng sâu, "Ồ, sao nay lại đông vui thế này."
Thanh Hoa xoay người lại, tức thì trông thấy một gương mặt mình không muốn phải chạm trán cho lắm. "Chị?"
"Tôi đến để chắc chắn cậu không gây chuyện." Sau khi nghe Thư về kể rằng Nga ngỏ ý muốn mời nước hai người kia, Hướng Hòa sốt sắng trong lòng, đứng ngồi không yên một hồi mới quyết định rời nhà, bắt xe đến thẳng đây. Thời điểm trông thấy chỉ có Thanh Hoa và Nga ngồi đối diện nhau, Hướng Hòa mới dám thở phào nhẹ nhõm, "Lần sau cứ mặc kệ cậu ta. Em không cần để tâm đến con người này."
Thanh Hoa lạnh nhạt trả lời, "Nếu không phải vì chị, tôi cũng không muốn dính líu tới chị ta. Với cả hai người."
Hướng Hòa tiến đến bên cạnh Nga, xốc tay cô lên, "Đi về."
"Cậu đã mất công đến đây,