Chương 27 - Biến mất.
Một người biến mất - biến mất khỏi cõi đời. Nỗi buồn đứt đoạn, đứt đoạn khỏi cơn đau.
Thời điểm sinh mệnh tan ra như giọt sóng vào bờ, hóa thành hơi thở thinh không chìm sâu vào tĩnh lặng, tôi tự hỏi liệu nỗi đau có còn đó hay không? Linh hồn thoát xác, thành cát, thành bụi, thành gió, thành sương, thành những chấm nhỏ li ti điểm trên trời cao chín thước, soi chiếu cho những người thân yêu trên đoạn đường về.
Thanh Hoa không biết đã bao ngày trôi qua. Căn nhà vắng lặng như tờ, cảm tưởng như khắp cả thế giới chỉ còn sót lại mình sự hiện diện của cô vậy. Mèo May vẫn dính lấy cô tựa hình với bóng, có lẽ nó hiểu được, rằng thời gian đã chẳng còn bao.
Trớ trêu một nỗi, hiện cũng chỉ mình mèo May quan tâm đến Thanh Hoa mà thôi.
Tương tự, chiếc điện thoại hiện chỉ dùng để liên lạc với mỗi một người. Đều là những cuộc gọi đến, ban đầu Thanh Hoa còn lẳng lặng làm ngơ, song dường như cô độc ăn mòn tâm trí cô mất rồi, cuối cùng cô cũng chịu bắt máy.
[Đang đứng trước cửa nhà em này]
Câu nói ấy giải thích phần nào cho việc Nga đang tự do đi lại khắp nơi, hứng thú quan sát từng ngóc ngách một. Thanh Hoa tựa lưng vào ghế, lẳng lặng ôm đầu gối, ánh mắt vô định. Bây giờ cô bỗng dưng lại muốn được ở một mình rồi, song Nga mang thức ăn cho cả người lẫn mèo đến làm cô có hơi cảm động. Rèm cửa buông kín, Thanh Hoa không muốn phải trông thấy ánh mặt trời, nó quá chói chang, khiến cô cảm thấy khó thở, cũng khó tiếp nhận. Cô không muốn trông thấy con người, những người dưng nước lã, càng không muốn giao tiếp với bất kỳ ai.
Nhà trường mấy lần gọi cho cô, Thanh Hoa lấy lí do bị ốm để xin nghỉ, cô không còn tâm trí để làm việc, bởi dù sao tất cả đều vô nghĩa rồi. Đầu cô rất đau, bụng dạ ê ẩm. Thầy Khiết gọi tới, Thanh Hoa trốn tránh không chút nghĩ ngợi. Cô không muốn dối thầy, càng không muốn để bị nhìn thấu bất kỳ điều gì.
Dường như tất cả những ai quen biết đều đã gọi cho cô, chỉ duy một người cô để tâm tột độ lại không hề có chút động tĩnh. Trái tim Thanh Hoa cảm giác lạnh lẽo, giá buốt tới mức tê tái tâm can.
"Thanh Hoa, em biết không," Nga bước đến ngồi xuống ghế sofa, rũ mi nhìn xuống bờ vai của cô, "Về câu chuyện cuộc đời van Gogh. Phải đợi đến khi chết đi, giá trị nghệ thuật của ông mới được công nhận. Mọi người ai cũng thấy đáng tiếc, phải không? Có điều, nếu em là van Gogh, em sẽ thấy thế nào?"
"Chết rồi, nỗi ám ảnh biến mất, như vậy ông sẽ được thanh thản, chẳng còn nỗi buồn vì chẳng còn biết gì nữa." Thanh Hoa chậm rãi đáp.
"Nghe đúng chất giọng điệu Thanh Hoa rồi đấy." Nga bật cười, "Có điều, em thật sự nghĩ như vậy sao? Thế nếu đặt địa vị đó vào em thật, em cam chịu à?"
"Một khi cái chết ập đến, cam chịu không còn là vấn đề."
Mèo May khẽ kêu một tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. Thanh Hoa duỗi tay gắng gượng bế mèo May ôm vào lòng, nhẹ vuốt ve. Cảm giác mềm mượt xâm chiếm lòng bàn tay, có chút ngứa ngáy xua tan đi phần nào nhức nhối.
Cứ như đang có hàng nghìn mũi châm vậy. Đâm chọc, cắn xé.
Diệp An không gọi, và có lẽ sẽ không gọi. Thanh Hoa rũ mi mắt. Đã đến lúc ngừng kỳ vọng quá nhiều, cảm giác vấp ngã rất đau, càng mong đợi, lại càng hụt hẫng; hụt hẫng lâu, sẽ tuyệt vọng.
Mẹ... nhất định không mong muốn mình trở thành một người cực đoan, càng không mong mình sống không được vui vẻ. Đã không thể thành toàn cho mong muốn cuối cùng của mẹ, vậy chí ít cũng phải mỉm cười cho đến những giây phút cuối cùng. Dù không có Diệp An - Thanh Hoa ôm chặt mèo May, dựa sát vào cơ thể ấm áp của nó - cũng không sao hết. Chẳng thể vì thiếu đi một ai đó mà tồi tệ với chính mình được, không thể. Không nên.
*
Diệp An mất tập trung.
Cô đang bắt xe đến một cuộc hẹn, cùng lúc đó lại nhận được cuộc gọi đến từ người mà cô không ngờ nhất. "Em là Linh đây, em họ của chị Thanh." Thanh âm có chút ấn tượng vang lên thông qua loa điện thoại.
"Em gọi chị làm gì thế?" Diệp An ngạc nhiên. Đáng lẽ ra cô và người em họ này không có chút can hệ mới đúng. Hơn nữa hiện tại tâm trí Diệp An đang hơi rối rắm, cô nhất thời mất đi khả năng suy tính rõ ràng.
"Em mà đã gọi cho chị thì chỉ có thể liên quan đến chị Thanh Hoa mà thôi." Cô bé kia vô cùng thẳng thắn, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Mấy nay em có ghé qua trường học, thấy chị ấy nghỉ cũng phải vài ngày rồi, qua nhà chị ấy gọi lại không có ai ra, gọi điện thì nói được vài câu là hết. Chị Thanh Hoa lạ lắm, rốt cuộc chị ấy bị làm sao vậy?"
Và em nghĩ nguyên nhân là tại chị? Diệp An lập tức nghĩ. Có điều... cũng là từ sau hôm đó. Tuy nhiên nếu lấy mấy việc đó làm lí do để khiến Thanh Hoa bất thường thì vô cùng thiếu xác đáng. Thanh Hoa không yếu đuối đến như vậy, càng không phải kiểu sẽ làm mình làm mẩy để chờ người khác dỗ dành. Trong kí ức của Diệp An, chỉ có Thanh Hoa đi an ủi người khác mà thôi. "Chị nghĩ... là cậu ấy không sao đâu." Diệp An nhìn ra ngoài cửa xe, cảm giác như cũng đang nói với chính bản thân, "Chị vừa đến nhà cậu ấy xong."
Nghĩ đến việc sau vài ngày rốt cuộc vẫn là mình chủ động liên lạc trước, song cuối cùng kết quả nhận được lại là lập tức nghe thấy thông báo 'không thể kết nối với chủ thuê bao' làm Diệp An cực kỳ sửng sốt. Phản ứng đầu tiên là nghĩ xem liệu có phải Thanh Hoa đã gặp chuyện gì hay không. Lo lắng và bất an thúc giục cô khẩn trương thu xếp đặt xe để ghé qua nhà Thanh Hoa... để rồi lại bắt gặp một người mà ngay bản thân Diệp An cũng không ngờ đến nhất.
Chị ta bảo, không cần lo cho Thanh Hoa nữa, nguyên cớ cho từng nỗi buồn của Thanh Hoa đều bắt nguồn từ Diệp An; vậy nên suy cho cùng, nếu Thanh Hoa thực sự muốn tìm kiếm hạnh phúc đời mình thì nên tránh gặp Diệp An đi thì hơn.
Tại sao chị ta có thể nói như thế?
Chị ta có tư cách gì để nói như thế?
Chị ta không hiểu mối liên kết giữa mình và Thanh Hoa, không ai có thể hiểu. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã có thể quay trở về bên nhau, vậy mà lại vì một lí do trời ơi đất hỡi mà chia xa ư?
Không thể nào.
Nhưng sự thật lại chứng minh chị ta nói đúng. Thanh Hoa... quả thật đã cắt đứt liên lạc với mình. Mọi thứ, từ tài khoản xã hội, cho đến những cách thức liên lạc - tất cả, toàn bộ. Giống như nhiều năm về trước, không một lời giải thích, cứ thế rời đi.
Không thể phủ nhận việc Diệp An thực sự đã nổi cơn thịnh nộ. Song Diệp An lại bất lực, không nghĩ được cách nào để cứu chữa tình huống. Hiện tại thì chưa. Song Diệp An thấy Thanh Hoa thật sự vô lí! Vô lí đùng đùng!
"Nếu chị đã nói thế." Thanh âm người bên kia lại vang lên, tự dưng lại để lộ ra chất giọng địa phương, "Chị Diệp An, em biết mình chẳng có tư cách gì cả, bởi dù sao hai người cũng đã nối lại tình hữu nghị xưa rồi, cơ mà nếu chị đã hiểu rõ tình cảm của chị ấy thì cũng nên dứt khoát rành mạch đi. Không yêu thì đừng để chị ấy nuôi hy vọng nữa, chí ít cũng phải... nói rõ ràng! Thanh Hoa là người lúc nào cũng im ỉm, không hỏi thì sẽ không nói, mà không tin tưởng chị ấy thì chị ấy sẽ mặc kệ. Người như thế sớm muộn cũng phải chịu thiệt thòi!"
"Chị tự biết mình phải làm gì." Diệp An rũ mi mắt. Cô đang khó chịu, vô cùng khó chịu. Không tin tưởng, vậy sẽ mặc kệ? Thật quen thuộc. "Nếu em gọi chỉ để hỏi vậy thì có lẽ chị cúp máy đây. Chị đang có việc, chào em." Dứt lời, lập tức kết thúc cuộc gọi ngắn ngủi.
Mình như vậy rất thiếu chín chắn, phải không? Tại sao lại phải tỏ thái độ như vậy chứ.
Diệp An lắc đầu. Tạm thời cứ quên đi, tập trung vào buổi phỏng vấn chốc nữa đã. Năm tháng còn dài, vấn đề rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa bằng cách này cách