Chương 32- Niềm tin:
Điều tôi tin tưởng, điều tôi phủ định, và cả điều tôi không tài nào chấp nhận, đâu sẽ là chân tướng? Liệu đi tiếp con đường mình đã lựa chọn có thể vén được bức màn đang che lấp sự thật hay không? Tôi nên làm gì tiếp theo? Niềm tin của tôi có đúng đắn hay không? Tôi nên tin vào điều gì bây giờ?
Tại sao, nhiều khi thế giới này lại phải phức tạp như thế?
Là tại tôi? hay bởi vốn dĩ nó vẫn luôn như vậy?
Trong khi chờ đợi Thanh Hoa, Diệp An lựa chọn một bộ phim hoạt hình trong tủ đĩa, sau đó hai mẹ con cùng ngồi trên sofa để xem. Vốn dĩ ban đầu khá là hào hứng đối với thể loại đã lâu chưa đụng vào, song chẳng hiểu sao Diệp An cứ thấy là lạ. Lí do lại bởi căn phòng này, Diệp An cứ cảm thấy nó có cái gì đó khác trước, vô cùng kỳ quặc và khó chịu.
Loại cảm giác này đáng lẽ ra không thể xuất hiện nơi đây mới đúng.
Diệp An nghiêng đầu nghi hoặc, còn chưa kịp lí giải điều mình thắc mắc thì bé Chi đã ngửa mặt lên, hai mắt sáng lấp lánh, "Mẹ ơi, hình như có tiếng xe hay sao ấy!"
Diệp An rời khỏi ghế ngồi, tiến đến bên cạnh cửa kính trong suốt để nhìn ra. Đúng là xe của Thanh Hoa đang đi vào. "Cô Thanh Hoa của con về rồi kìa."
Bé Chi phấn khởi chạy ra định đón chủ nhà, Diệp An thì chỉ cười cười, cúi người thu dọn đống đồ ăn vặt hai mẹ con bày ra. Tiếng mở cửa vang lên, kèm theo đó là âm thanh vui vẻ của bé Chi. Diệp An nhất thời gạt đi những thắc mắc không đáng kể, xoay người rời khỏi phòng khách.
"Mua những gì thế?"
Diệp An ra đỡ giùm Thanh Hoa đống túi lớn túi nhỏ, buồn cười hỏi. Mua nhiều thế này, cũng không biết dành ra cho mấy miệng ăn. Thanh Hoa tháo giày, rảnh tay lập tức xoa đầu bé Chi, đáp, "Thì đều cho cậu với Chi hết, tớ vẫn chưa biết Chi thích ăn gì nên mua hơi nhiều."
Bé Chi bám theo chân hai người lớn vào trong bếp, không ngừng ríu rít với Thanh Hoa, "Cô Thanh Hoa, mèo May đúng như miêu tả luôn, vừa mềm vừa ú, từ nãy đến giờ nhà có khách chỉ lăn ra ngủ, cùng lắm là trở mình động đậy. Còn nữa, ban nãy mẹ với con xem phim hoạt hình, ma vương trong bộ phim đó___"
"Xem con bé quấn cậu chưa kìa." Diệp An vừa lấy đồ ra phân loại, vừa nói nhỏ với Thanh Hoa.
Thanh Hoa mỉm cười, rũ mi mắt nhìn cái đuôi nhỏ đang vây quanh mình, vẻ mặt trở nên nhu hòa hết mức. Vốn bình thường trông Thanh Hoa đã rất dịu dàng rồi, song dường như hôm nay cậu ấy còn trở nên trầm ấm hơn hết thảy mọi lần khác. Diệp An lại cảm thấy, không khí tựa hồ đã trở nên vô cùng lạ thường.
Cô chợt nhớ mình từng nói với Trúc Thanh - rằng không muốn để Thanh Hoa tiếp tục phải hy vọng...
"Diệp An này." Chợt Thanh Hoa kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ mới chỉ thoáng bắt đầu. Diệp An ngẩng mặt lên nhìn Thanh Hoa, có chút tò mò. Giọng điệu Thanh Hoa hiện tại khá là nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng nghiêm trang. "Tối nay ở lại nhà tớ đi, có một số chuyện tớ muốn nói với cậu."
Diệp An mới đầu chỉ hơi nhướng mày. Dạo gần đây cứ mỗi lần Thanh Hoa dùng tới thái độ này đều sẽ dẫn đến việc hai người gây gổ, mà phần lớn tựa hồ đều là về Hướng Hòa. Cô liếc mắt nhìn Chi, thấy cô bé vì mèo May vừa tỉnh còn đang nửa lết nửa nằm lười biếng liếm lông trên hành lang mà lon ton chạy đi, bảo, "Nếu cậu còn định nói về Hướng Hòa thì cân nhắc kỹ chút."
"Đúng là về Hướng Hòa." Thanh Hoa thở dài, song vẫn chưa từ bỏ ý định, "Tuy nhiên cậu phải lắng nghe, tớ cũng chỉ nhiều lời nốt hôm nay mà thôi."
Diệp An không hiểu nổi vì sao Thanh Hoa lại cố chấp với vấn đề liên quan giữa mình và Hướng Hòa đến như vậy, mọi chuyện đều đã trôi qua, các bên liên quan đồng thời xác nhận rồi, không phải sao? Vì cớ gì mà cứ phải lật lại án cũ như vậy? Suy nghĩ một hồi, Diệp An chỉ có thể tạm kết luận, có lẽ Thanh Hoa chưa thể buông bỏ được việc xưa, chỉ khi dám chắc mọi người đã có thể bước tiếp, cậu ấy mới thanh thản được.
Vậy nên, để có thể kết thúc dứt điểm quả bom hẹn giờ thời thời khắc khắc chầu chực giữa bọn họ, Diệp An gật đầu chấp nhận. Chính vì chuyện này mà trong bữa ăn trông cả hai đều mất tập trung, bởi có bé Chi ở bên cho nên có thể miễn cưỡng nở nụ cười. Tựa hồ bé Chi trời sinh bản tính đã vô cùng nhạy bén, cô bé nhanh chóng nhận ra mẹ mình và cô Thanh Hoa như đang có chuyện muốn nói, ngay cả lúc ăn cũng không để tâm, hàn huyên lụn vụn câu được câu không. Lúc mẹ bảo tối nay ở lại đây ngủ qua đêm, mắt bé Chi sáng lên, thoạt trông vô cùng cao hứng.
"Muốn xem đĩa nào? Ngày xưa mẹ Diệp An của cháu rất thích Pokémon đấy." Thanh Hoa mở tủ đĩa, lựa chọn phim cho bé Chi.
Sau một hồi đắn đo, bé Chi chọn ra một đĩa hoạt hình không phải Pokémon, sau đó đuổi người lớn ra khỏi phòng để mình với mèo May tận hưởng không gian riêng tư thoải mái. Thanh Hoa nhìn cánh cửa phòng khách khép lại, cười bảo, "Con bé nhà cậu tinh tế thật đấy."
"Thế giờ phải ngồi đâu để nói chuyện đây?" Diệp An khoanh tay lại hỏi, giọng điệu có chút đùa giỡn. Không thể phủ nhận thái độ này của Diệp An càng khiến Thanh Hoa càng căng thẳng hơn, cô sợ lát nữa cậu ấy sẽ không thể tiếp tục vui vẻ như vậy nữa.
"Vào phòng tớ đi, Diệp An." Thanh Hoa lẳng lặng quay người, chậm rãi bước lên cầu thang. Diệp An thấy vẻ mặt Thanh Hoa cứ cứng nhắc hết cả thì nhướng mày,
cái con người này... thật tình...
*
* *
Nga ngồi trong một căn phòng ngăn nắp tới mức hà khắc, toàn bộ phông màu đều quanh quay trắng và xanh, ngay cả bìa những cuốn sách đặt trên kệ gỗ cũng không dứt nổi sắc thái lạnh lẽo. Phòng ốc không rộng nhưng ít đồ đạc, chỉ có tủ sách và bàn làm việc, thêm chiếc giường đơn nhỏ dài kê ở góc. Hiện tại Nga đang ngồi bên bàn, trước mặt đặt một tập hồ sơ giấy, cô cẩn thận nâng một tờ giấy nhăn nhúm lên, nhập tâm cực độ.
Cánh cửa bật mở, một chàng trai mặc thường phục bước vào, dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt trông vô cùng hài hòa với thiết kế căn phòng. Sắc mặt anh ta thoạt không tốt, trông hơi xanh xao song lại toát lên sự kiên nghị từng trải.
Người này chưa quá ba mươi, vậy mà ánh mắt thâm sâu khó lường.
Nga nghe thấy động tĩnh bèn dời mắt khỏi trang giấy, khóe miệng khẽ nâng, "Về rồi à?"
"Từ bao giờ phòng tôi lại để chị tùy tiện vào ra như vậy." Chàng trai chỉ liếc nhìn cô, sau đó đặt cốc nước đá trên tay lên bàn, "Mang cái này sang đây làm gì?"
"Có việc cần dùng, dù sao giấu cũng lâu rồi." Nga mỉm cười, "Có căn phòng mà cũng keo kiệt? Tôi giúp cậu đâu có ít gì đâu, sao cứ chốc chốc lại trở mặt thế."
"Chị định làm gì với nó?" Người đàn ông nhíu mày, "Có gì phải bàn bạc với tôi trước, tôi không thích những sự cố đột ngột."
"Biết mà, tôi nào dám chạm vào giới hạn của cậu." Nga nghiêng đầu, cất lại tờ giấy nhàu nhĩ kia vào tập hồ sơ, sau đó dựa lưng về đằng sau, nhắm nghiền mắt lại, "Cậu biết không, kể từ khi lấy được nó về, tôi đã đọc đến hàng trăm, hàng ngàn lần, đọc đến thuộc từng câu chữ, bây giờ tôi có thể đọc làu làu từ đầu chí cuối đấy, cậu có tin không."
Chàng trai uống một ngụm nước đá, vẻ mặt chợt trở nên sắc bén, "Có chết cũng không quên."
"Phải, cậu thì đúng là có chết cũng không quên, sao tôi lại có thể hỏi cậu một câu ngu ngốc thế chứ." Mắt vẫn nhắm, Nga chậm rãi mở miệng, "Coi như lần cuối chúng ta còn được cầm nó, để tôi thuật lại một lần nữa nội dung đằng sau bức màn kịch đó nhé. Cậu có muốn nghe không?"
Chàng trai đi về phía chiếc giường, nặng nề ngồi xuống, vẻ đăm chiêu lắng nghe như đã trả lời thay anh. Nga không mở mắt, cô tựa hồ có thể đoán trước đáp án của đối phương, cứ thế đọc như một cái máy.
Đây là một bức thư thú tội.
Về tội lỗi của tôi, hay của những ai đã can dự vào tấn bi kịch này. Nhưng trên hết, tôi sẽ không đổ lỗi cho bất kỳ ai, bởi lẽ mọi chuyện xảy ra đều do tôi, vì tôi, và chỉ xoay quanh tôi mà thôi.
Bất cứ ai tìm được bức thư này, xin hãy giao nộp nó cho cảnh sát. Tôi sẽ ở Ngã Tư Hoa, chờ đợi đến ngày tội ác bị trừng phạt.
Tôi không thể nhân danh công lý, bởi lẽ tôi chính là kẻ phạm tội.
Tên tôi, là Mai Hướng Hòa.
-------------------------
"Hòa, bên này, bên này!"
Đứng ở cửa ga tàu, Thế Anh xách ba lô, nâng cao tay vẫy gọi. "Ở đây!"
"Mua vé chưa?" Hướng Hòa thở hồng hộc, mặt chôn sâu hơn vào khăn quàng cổ.
"Mua rồi, mà túi lớn túi nhỏ gì thế kia?"
"Diệp An sắp cho đấy, bảo không thiếu được thứ này không thiếu được thứ kia." Hướng Hòa nở nụ cười, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ, "Lần này đi có báo cho mẹ với em cậu biết không?"
"Không báo, chỉ bảo với hai người họ là đi trải nghiệm trước khóa luận với cậu thôi. Cho họ bất ngờ chơi." Thế Anh cũng cao hứng khôn cùng, sau đó xoay người lại, ngoắc tay, "Lên tàu rồi nói, mười lăm phút nữa tàu khởi hành rồi."
Hai người nối đuôi nhau đi lên bậc thang bằng sắt, trời còn sớm mà đã kha khá người qua kẻ lại tại trạm ga, ánh đèn hắt qua những khung cửa sổ, tạo cảm giác vừa ấm áp, lại vừa xa xôi lạc lõng. Chiếc tàu này chở nhiều đứa con xa xứ lắm, tuy biết rồi sẽ sớm quay trở về Ngã Tư Hoa thôi, song Hướng Hòa vẫn có chút bùi ngùi xao xuyến.
Diệp An, phải đợi tôi - Hướng Hòa nhìn cảnh tượng bên ngoài dần trượt trôi, trái tim bỗng dưng thót lên, sợ hãi đến mức có thể cảm nhận được rõ nhịp đập thình thịch của nó. Đặt tay lên tim, Hướng Hòa cố gắng