Chương 6 - Lầm lỗi.
Ai cũng có một thời kỳ u tối không muốn nhớ về. Tôi cũng vậy, mà bạn cũng vậy. Con người chúng ta đầy khiếm khuyết, vậy nên chẳng bao giờ có thể tránh khỏi việc mắc sai lầm. Kể cả khi bạn tha thứ cho sự nực cười của tôi năm ấy, tôi vẫn day dứt mãi chẳng quên; không đáng cười hay sao, khi kẻ làm sai mới là kẻ dằn vặt nhất?
"Bao giờ thấy cô đơn thì cứ qua nhà tớ."
Trong căn phòng nhỏ chật ních thú nhồi bông, Diệp An một tay ôm cà rốt vải to bằng nửa người, một tay cầm điện thoại áp bên tai. "Chỉ bắt có ba chuyến xe, thi xong về luôn cũng được."
"Đây là sinh nhật trong năm đầu tiên cậu xa nhà, cô chú chắc chắn rất mong đợi cậu, cứ toàn tâm toàn ý ở bên cô chú đi." Giọng Thanh Hoa bị biến tấu qua âm thanh điện thoại, làm cho Diệp An nghe thôi cũng muốn bật cười, "Về nhà vui chứ?"
"Tất nhiên là rất vui rồi, bố nấu cho tớ ăn bao nhiêu là món, no căng luôn. Hồi trước lúc tớ còn ở nhà cũng không thấy bố mẹ dịu dàng với tớ như vậy, ban nãy tớ tranh rửa bát, làm vỡ một cái mẹ tớ còn lo cho tay tớ có bị cắt, làm tớ cứng họng chẳng biết nói gì." Diệp An co chân lại đá vu vơ trên không, tay ôm củ cà rốt càng chặt hơn, "À này, tớ đang sủng hạnh món quà sinh nhật của cậu đấy, rất sướng tay, cậu là tiên ư, sao có thể khéo léo đến mức độ đấy chứ?"
"Cậu thích là được rồi. Tặng quà mà, phải đặt thành ý lên đầu." Diệp An có thể cảm giác được ở một nơi xa, gương mặt Thanh Hoa đang nở một nụ cười. Vốn dĩ còn đang ôm chặt củ cà rốt bông trên tay, chẳng hiểu sao Diệp An lại vì cảm thấy mất tự nhiên mà buông lỏng, lẳng lặng đặt nó lên đầu giường. Buổi tối hôm ấy hai người chỉ trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, sau đó chào tạm biệt để đi ngủ.
Cuộc sống từ trước đến giờ của Diệp An đã luôn có những mẩu chuyện lặt vặt như thế làm bạn trước khi nằm xuống nhắm mắt. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai người bỏ đi thói quen tâm sự linh tinh của họ.
Ngày hôm sau là sinh nhật Diệp An.
Buổi sáng mẹ đưa cô đi mua quần áo. Mắt Diệp An vốn đặt trên đầu, lại có cái tật hay xét nét, phải đi một vòng thành phố, qua bảy bảy bốn mươi chín cái ngã ba đường, cuối cùng thì cũng có một chiếc váy lọt vào mắt xanh của cô. Chiếc váy có hai lớp, một lớp sơ mi trắng ở bên trong và váy đen vải trơn ở bên ngoài, mặc cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, dáng cũng rất xinh, Diệp An ưng vô cùng.
Vì mua được món quà đúng ý, suốt quãng đường về nhà mặt Diệp An như nở hoa. Lúc đi ngang qua trạm xe buýt gần nhà, cô mới chợt nhận ra có một bóng lưng trông rất quen thuộc. Tay nhanh hơn não, Diệp An vỗ lưng mẹ mình, "Mẹ, mẹ, hình như kia là bạn con, mẹ dừng xe lại một chút đi!"
Đối phương đang ở cách đó hai mươi mét, lưng đeo ba lô quay về phía hai mẹ con, hình như mới xuống xe, tay còn đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, không biết là do nghe thoáng thấy thanh âm Diệp An hay giữa bọn họ có thần giao cách cảm mà lập tức ngoảnh mặt lại.
Thật sự luôn!
Diệp An kinh ngạc.
Bởi vì Diệp An biết Hướng Hoa không phải người thị trấn này, cho nên lúc trông thấy người ta, cô thật sự rất ngạc nhiên. Lại còn ở một nơi ngay gần nhà mình.
Hướng Hòa lại chẳng bất ngờ chút nào. Thậm chí cô còn nâng cao tay vui vẻ vẫy chào Diệp An, "Diệp An, ở đây này! May quá gặp được cậu rồi!"
-------------------------
Diệp An nghĩ một hồi, cuối cùng mới quyết định cắm một bông hồng trắng vào chiếc bình đặt giữa bàn ăn. Ban nãy đi chợ, cô trông thấy có một người đang bán hoa, chẳng hiểu sao lại nhớ tới việc Thanh Hoa là một người rất thích chơi cây lá hoa cỏ, vậy nên dừng lại lựa chọn một bông. Hương hoa rất thơm, Diệp An không rành lắm, cô không chắc bông hoa mình mua có đủ tiêu chuẩn thẩm mỹ hay không.
Mẹ Diệp An đang nấu ăn trong bếp. Ở nhà thường thì bố sẽ là người nấu nướng, vì bố đảm đang hơn mẹ nhiều, nhưng bây giờ bố Diệp An lại đang đau chân, vì vậy mẹ cô nhất quyết khăng khăng đuổi hai bố con ra khỏi lãnh địa khói lửa ấy để một mình đương đầu. Trước khi đi ra, Diệp An còn đứng dặn dò mẹ mình về một số sở thích của Thanh Hoa, hình như do không thể chịu nổi cô nữa, mẹ cô đã trực tiếp la toáng lên rằng chẳng lẽ bà lại không hiểu con bé sang nhà mình ăn thường xuyên từ nhỏ hay sao rồi chỉ thẳng ngón tay về phía cửa. Diệp An vừa rời khỏi bếp vừa bĩu môi, 'tuy Thanh Hoa đến ăn nhà mình nhiều lần, nhưng chẳng phải toàn do bố nấu ư, mẹ biết được khẩu vị của cậu ấy thế nào sao'. Song Thanh Hoa cũng không phải người kén ăn lắm, vậy nên chắc sẽ không sao.
Tầm sáu giờ rưỡi, tiếng chuông cửa vang lên. Bố Diệp An đang ngồi sofa xem TV định đứng dậy thì lập tức bị cô ngăn lại. "Bố đang là bệnh nhân, thế nên cứ ngoan ngoãn ngồi đó đi."
Mang theo khí thế dõng dạc, Diệp An đi ra mở cửa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô lại là hoa...
Thanh Hoa đứng bên ngoài, tay ôm một bó hoa lớn, hình như lấp ló đằng sau còn có chai rượu, miệng nở nụ cười, "Sao ngây người luôn rồi?"
Diệp An hoàn hồn, nghiêng người để Thanh Hoa bước vào, tiện chân đá cậu ta đôi dép, chép miệng, "Còn không phải vì món quà cậu mang đến hay sao?" Tự dưng lại trịnh trọng như thế, cậu cũng không phải đến hỏi xin cưới tớ. Đầu nghĩ vậy, Diệp An vô thức phì cười.
"Là món quà mừng tân gia, bây giờ mới có thể đưa tận tay cô chú được." Thanh Hoa đi dép trong nhà vào, sau đó cúi đầu chào bố Diệp An.
"Ừ, vào nhà đi cháu." Bố Diệp An đột nhiên hơi giật mình, sau đó gãi đầu vẻ mặt chột dạ vẫy tay với Diệp An, "Cả con nữa, vào đây ngồi."
"Nhà mới? Nhà mới nào?" Diệp An nheo mắt, vừa tiến lại gần bộ ghế sofa vừa thắc mắc.
Thanh Hoa ngạc nhiên quay sang nhìn cô, sau đó khẽ đưa mắt về phía bố Diệp An, nhất thời trầm mặc. "À, bố vẫn chưa có cơ hội kể với con." Bố Diệp An kéo tay cô ngồi xuống, "Nhà ở quê bố mẹ đã bán rồi. Con biết đấy, năm nay Bình vào phổ thông, em con thi được vào trường trọng điểm ở Ngã Tư Hoa, cho nên tháng trước bố mẹ đã mua một căn hộ chung cư ở đây..."
"Vậy mà bố mẹ không nói gì với con sao?" Diệp An nhíu mày, chợt hỏi. Giọng điệu cô trầm đi trông thấy.
"Không phải là không muốn nói, mà là vì đợt ấy con bận rộn quá, gọi điện cho con cũng đều vào lúc con đang công tác. Hơn nữa lúc bấy giờ con đang chịu quá nhiều áp lực công việc, bố mẹ cũng không muốn con phải lo nghĩ nhiều." Bố Diệp An nhẹ nhàng xoa tay cô, "Lần này lên thăm con cũng là để thu xếp nội thất, có lẽ trong tháng này có thể chuyển vào ở được rồi."
Diệp An lẳng lặng rút tay về, vẻ mặt cứng nhắc, "Bố cũng có thể nhắn cho con một dòng tin mà. Tại sao đợi mọi việc xong xuôi hết rồi mới nói cho con. Dù gì thì con cũng là thành viên trong gia đình, kể cả khi con đã rời nhà để sống tự lập, con vẫn muốn biết những chuyện đang xảy ra trong ngôi nhà của mình chứ."
Thanh Hoa ngồi bên cạnh thấy mắt cô đã hơi rưng rưng thì bàn tay đặt trên đầu gối khẽ run lên, vẻ mặt không đành lòng.
"Bố biết, bố biết, đây cũng là sơ suất của bố. Gần đây bố lắm việc quá, việc nọ chồng chất việc kia, thành ra chẳng nhớ được gì nên hồn." Bố Diệp An choàng tay ôm lấy bả vai cô, kéo cô lại gần phía mình, "Con vẫn luôn là đứa con gái bé bỏng của bố mà. Để con ra ngoài tự lập, bố còn lo lắng không thôi. Chỉ có điều, đấy là vì bố mẹ ở xa nên mới thế, bây giờ bố mẹ đã chuyển đến Ngã Tư Hoa rồi, căn hộ cũng rất rộng, bố mẹ muốn con dọn qua ở cùng, cả nhà đoàn tụ, có gì còn chăm sóc lẫn nhau."
Đây cũng chính là dự định bố Diệp An ấp ủ khi bắt đầu nhá nhem ý nghĩ chuyển đến Ngã Tư Hoa. Vừa thuận tiện cho việc đi học của cậu con trai út, vừa có thể ở bên bao bọc cô con gái lớn, một mũi tên này cũng không chỉ để bắn hai mục tiêu ấy, ông còn hy vọng hai đứa con của mình có thể gần gũi nhau hơn.
Chỉ có Trời với vợ ông mới biết bố Diệp An mong gia đình bốn người nhà họ sẽ hòa hợp đến như thế nào.
Diệp An chưa trả lời, mặt vẫn đang hơi quay về hướng khác chứ không chịu nhìn bố, Thanh Hoa càng không dám lên tiếng, bầu không khí trong phòng khách nhất thời vô cùng trầm mặc. Đợi đến khi mẹ Diệp An mở cửa nhà bếp, phá vỡ trạng thái im lặng ấy, mọi người mới có thể âm thầm thở phào.
"Ôi chao, Thanh Hoa cháu tới rồi à, lại còn mang hoa theo nữa. Đúng là cháu yêu của cô, chọn lựa lúc nào cũng khéo, chẳng bù cho Diệp An, cháu nhìn thấy cái lọ hoa ở trên bàn ăn chưa, chán không thể tả." Mẹ Diệp An hình như vẫn chưa nhận ra tình huống hiện tại đang có vấn đề, Thanh Hoa biết bà là người nói trước khi nghĩ, cũng không có khả năng cảm nhận bầu không khí kịp thời, vậy nên đứng lên nhanh nhẹn tiến lại gần bà, "Vậy ạ, cô nấu xong chưa? Cô cháu mình vào bếp mang đồ ăn ra đi. À, thế cháu phải để hoa ở đâu đây? Cháu còn mang theo chai rượu, có gì cô cháu mình tìm cả ly cốc nữa nhé."
Vốn dĩ Thanh Hoa đang định kiếm cớ đẩy lùi sự chú ý của mẹ Diệp An đi để hai bố con có không gian yên tĩnh nói chuyện, sắp xếp tâm trạng, ai ngờ đột nhiên cô cảm thấy tay mình bị giữ lấy, sau đó một ngoại lực rất lớn kéo cô đi về phía cửa ban công. Nhìn thấy tấm lưng người phía trước run run, Thanh Hoa cũng lẳng lặng bám theo.
Cửa đóng không quá mạnh, nhưng vẫn lạnh lùng. Bên ngoài gió lạnh thổi qua, Thanh Hoa cởϊ áσ khoác ngoài của mình, khoác lên người Diệp An.
"Cậu biết từ bao giờ rồi?"
Thanh Hoa chậm rãi đáp, "Tớ vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô chú, khoảng một tháng trước cô chú có nhờ tớ tìm nhà."
"Một tháng trước?" Diệp An nhíu mày hơi ngoảnh mặt lại, "Vậy sao cậu không nói gì với tớ?"
"Nghĩ trước khi nói được không." Thanh Hoa rũ mi mắt, chỉ một câu thôi đã khiến Diệp An ngạc nhiên đến mức mở lớn mắt, nhất thời cứng họng. "Đến cả bố mẹ cậu cũng khó liên lạc với cậu, tớ có thể làm được gì đây? Cậu có lưu số của tớ sao?"
Diệp An rất muốn đáp rằng, có, đương nhiên tớ có lưu số của cậu. Suốt quãng thời gian qua, số điện thoại của Thanh Hoa vẫn luôn nằm trong danh bạ của cô, chỉ có điều, đó là một dãy số cô chẳng bao giờ dám chạm vào. Vậy nên hiện tại, Diệp An đành phải nuốt lại những lời định nói ra, cố gắng tiêu hóa nó cùng nỗi ấm ức trong lòng mình.
"Chẳng khác gì lúc trước." Diệp An đột nhiên lẩm bẩm.
Giờ đến lượt Thanh Hoa ngẩn người, bàn tay vô tình siết chặt lại.
"Cứ như thế này, thì sẽ chẳng khác gì lúc trước hết..."
------------------------
Diệp An ngồi ôm gối trên ghế sofa, thi thoảng lại đưa mắt liếc nhìn vị khách đang rất thoải mái ngồi bên cạnh hàn huyên với mẹ mình. Hướng Hòa là kiểu con gái khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy muốn kết thân, hơn nữa vẻ ngoài nho nhã học thức nhất định khiến phụ huynh bạn bè vô cùng hợp nhãn, tính thêm cả khiếu hài hước đủ để cô ngay tức khắc thân thiết với mẹ Diệp An.
Chỉ là, Diệp An vẫn không hiểu sao cô lại xuất hiện trong nhà mình.
Thực ra Hướng Hòa đã giải thích từ trước, lí do cũng khiến Diệp An ngạc nhiên cực độ.
"Chúc mừng sinh nhật!" Hướng Hoa đưa ngón trỏ đặt bên môi, nghiêng người nói với cô, "Quà thì để đến lúc về Ngã Tư Hoa đã nhé! Tôi hiện chỉ mang bánh về thôi!"
"Bánh?" Diệp An giật mình, bấy giờ mẹ cô cũng đang đi xe tiến đến gần.
"Tôi mua, tôi mua." Hướng Hoa kiêu ngạo hất cằm, tay vỗ nhẹ cái ba lô lớn ở đằng sau, "Chuẩn bị rất đầy đủ cho tiên sinh tri kỷ của mình. Đừng há hốc mồm thế, tôi là người chu đáo."
Vậy nên mới có cảnh tượng Hướng Hòa ngồi trong phòng khách nhà Diệp An, cười nói vui vẻ.
Đợi đến xế chiều, khi bố Diệp An đi làm về, trông thấy trong nhà có khách, mặt mới hơi ngỡ ngàng cứ như có chuyện gì đột ngột xảy ra ngoài ý muốn. Diệp An để ý thấy bố mình cứ ngây ra thì vội tiến đến hỏi, ông chỉ nhẹ lắc đầu xua tay rồi thì thầm, "Bạn con ở đây đến bao giờ thế?"
"Có khi cậu ấy định ở lại ngủ qua đêm đấy, nhà cậu ta không ở đây, mang đống đồ lỉnh kỉnh đến để chuẩn bị sinh nhật