Vừa nãy anh không nghĩ sẽ có người bất ngờ lao ra cho nên không né kịp.
Xem ra anh va vào người Hướng Ca rất mạnh.
Hướng Ca khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: "Không phải.
"Khóc lóc thút thít như thế rồi mà vẫn nói không phải.
Trong lòng Sở Vân Kiêu khẽ nhói lên như bị ai đó cầm kim đâm vào, cảm giác hơi khó chịu.
"Xin lỗi.
" Sở Vân Kiêu chủ động xin lỗi.
Hướng Ca cố gắng nhịn khóc đến mức đầu óc căng trướng, bỗng nhiên nghe thấy Sở Vân Kiêu nói xin lỗi thì hoàn toàn trống rỗng.
Cô ngẩng đầu lên, xua tay nói: "Không, không liên quan đến anh* đâu.
"*Nguyên văn tác giả dùng từ 您 - nín, biểu thị sự kính trọng và lịch sự, ở đây Hướng Ca dùng từ này để gọi Sở Vân Kiêu để tỏ ý anh là bề trên.
Rõ ràng cô mới là người đυ.
ng trúng anh, người nên xin lỗi phải là cô mới đúng.
Thấy cô ngẩng đầu lên, Sở Vân Kiêu mới thấy rõ dáng vẻ của cô lúc này.
Trên mặt cô toàn là nước mắt, trong con ngươi cũng có nước mắt đang chực trào, hai mắt sưng húp lên vì khóc, ngay cả chóp mũi cũng đỏ ửng lên, thoạt nhìn vừa nhếch nhác lại vừa đáng thương.
Hướng Ca ý thức được dáng vẻ của mình bây giờ rất tồi tệ liền hoảng loạn giơ tay lau nước mắt.
Đột nhiên, một chiếc khăn tay sạch sẽ xuất hiện ngay trước mắt.
Bên rìa chiếc khăn là một bàn tay đẹp