"Ừ.
" Sở Vân Kiêu rũ mắt xuống, gấp khăn tay gọn gàng.
Sau đó đưa cho Hướng Ca: "Giặt sạch rồi trả lại cho tôi.
""Hả?""Chiếc khăn tay này rất quan trọng với tôi, hy vọng cô có thể trả cho tôi càng sớm càng tốt.
"Hướng Ca chớp mắt, cuối cùng cũng nghe hiểu lời Sở Vân Kiêu nói, cô vội vàng gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ trả lại nó cho anh.
"Sở Vân Kiêu tỏ vẻ lạnh nhạt: "Ừ.
"Giang Khâm đứng bên cạnh không khỏi len lén giơ ngón cái.
Là ai nói Sở Vân Kiêu không hiểu phong tình? Anh chỉ chưa gặp đúng người thôi!Đấy, rõ rành rành ra đây này.
Đứng trước mặt Hướng Ca cũng lắm trò nhiều cách lắm chứ có phải đùa đâu.
Còn cao tay hơn cách anh ấy bảo Hướng Ca trả lại chăn lông lần trước nhiều, ít nhất cũng hẹn được thời gian cụ thể.
Giang Khâm đảo mắt, nghĩ thầm phải giúp Sở Vân Kiêu một tay mới được.
Anh ấy hỏi Hướng Ca: "Hướng tiểu thư đã ăn cơm chưa? Bác sĩ dặn tôi phải trông chừng Sở tổng ăn cơm đầy đủ, nhưng bây giờ tôi lại có việc phải về công ty một chuyến.
Cô có thể giúp tôi một việc, thay tôi trông chừng Sở tổng ăn cơm được không?"Anh ấy cũng đâu có lừa gạt ai, đúng là bác sĩ có dặn Sở Vân Kiêu phải ăn cơm đầy đủ thật mà.
Hướng Ca bỏ khăn tay vào túi, nghi hoặc nói: "Anh không khỏe ạ?"Nghe Giang Khâm nói như vậy, cô mới nhận ra đúng là sắc mặt của Sở Vân Kiêu không được tốt lắm.
Sở Vân Kiêu che miệng ho khan, không đáp.
Giang Khâm giành trả lời trước: "Bệnh cũ thôi, Sở tổng